
ong khách sạn ăn bữa tiệc lớn. . .
Ôi, lão Triệu của cô… Hiện tại có thể đang ăn bữa tiệc lớn trong nhà hàng rồi…
Cố Hàm Ninh nhìn thức ăn vốn là mỹ vị ngon miệng, đột nhiên có chút buồn chán vô vị.
“Đây, Mạn Mạn, xương sườn này đều cho cậu! Ăn từ từ, béo hơn tý nhé!”
Edit: Tiểu Ngạn
“Thừa Dư, bên cậu đang mưa sao?” Cố Hàm
Ninh cầm điện thoại di động, nhìn cảnh sắc mơ hồ ngoài cửa sổ, tiếng
động ầm ỹ bên tai dường như biến mất, tai chỉ có thể nghe thấy giọng nói quen thuộc khiến cô lưu luyến từ đầu kia điện thoại động truyền đến…
“Ừ, buổi sáng bắt đầu mưa, hình như càng ngày càng to. Ở thành phố H đấy, cũng đổ mưa sao?” Triệu Thừa Dư đến
trước cửa sổ sát đất, nhìn thành phố u ám mông lung trong cơn mưa, khóe
môi cong nhẹ, sự nóng nảy dưới đáy lòng theo giọng nói mềm mại bên kia
mà từ từ lắng đọng lại.
“Ừ, mưa nhỏ chừng mấy ngày rồi, mãi
không dứt, rất đáng ghét.” Cố Hàm Ninh bĩu môi, nhẹ giọng oán hận, trên
mặt lại cong lên nụ cười trong veo.
“Thành phố S cũng vậy, mưa rất nhiều
ngày, dự báo thời tiết nói, ngày mai trời sẽ quang.” Triệu Thừa Dư tưởng tượng thấy vẻ mặt Cố Hàm Ninh có chút oán giận lúc hờn dỗi, độ cong
khóe môi lớn dần, đáy lòng có chút nóng lên, an ủi, nhưng cũng khơi gợi
lên bao nhiêu nỗi nhớ, cậu từng bước đi về phía cửa sổ, trán dán chặt
vào thủy tinh lạnh lẽo, giống như như vậy, có thể dựa vào gần hơn chút,
với người đầu bên kia điện thoại.
“Ừ, lần trước cậu nói, là đang ở khách
sạn Hỉ Duyệt của thành phố S sao? Có gần khu mua bán không? Có thể đi ra ngoài dạo phố sao?”
“Ừ, đúng, khách sạn Hỉ Duyệt. Ở cạnh đại học S, cách khu mua sắm cũng có một đoạn, cũng chưa đi dạo đâu.” Triệu
Thừa Dư khẽ cười trả lời lại, nghĩ tới hiện tại Cố Hàm Ninh hẳn đang mở
to mắt.
“Hôm nay là có thể có nửa ngày tự do đi? Ngày mai thì trao giải lúc nào?”
“Buổi chiều ngày mai trao giải, buổi tối liên hoan. Buổi chiều hôm nay mọi người đang cùng nhau thảo luận, sáng
mai không có việc gì.”
“Vậy cậu ở phòng nào vậy? Mình đặt cơm qua mạng, gọi bữa trà chiều cho cậu, gọi là khao cậu đi?”
“A, được! 506.”
“Những người bên bà ngoại có đến thăm cậu không?”
“Mình không nói cho họ, ừm, cũng không nói với ba mẹ mình, khỏi khiến bọn họ đi qua nửa thành phố đến gặp mình.”
“A, tốt. Cậu cúp đi…”
Triệu Thừa Dư nghe tiếng tút tút sau khi dứt khoát cúp điện thoại từ bên kia, khẽ thở dài.
Còn hai ngày nữa mới có thể gặp mặt, tối mai còn phải liên hoan, trưởng đoàn ra lệnh không được thiếu một ai,
thời gian trở về trường xác định là buổi sáng thứ Hai, buổi sáng Hàm
Ninh cũng có mấy tiết học, ít nhất phải trưa thứ Hai mới có thể gặp mặt
đấy.
Triệu Thừa Dư nhìn chằm chằm cửa sổ thủy tinh thẫn thờ mấy giây, vừa quay người lại, liền thấy vài ánh mắt cười
mờ ám, hiển nhiên, cuộc nói chuyện vừa rồi, bọn họ nghe rất chăm chú.
“Ui, thật ngọt ngào quá! Ghen chết người rồi!”
“Thật là, gọi điện thoại cũng như vào
chỗ không người, em khiến đám đàn ông độc thân bọn anh không có ai yêu
làm sao mà chịu nổi đây?!”
“Ôi chao, đừng tính cả tôi, tôi là có người yêu!”
“…” Triệu Thừa Dư sờ sờ vành tai bắt đầu nóng lên, đầu cúi thấp, hơi có chút lúng túng lặng lẽ ngồi trở lại vị trí của mình.
Cậu và đội trưởng một gian phòng, buổi
chiều hôm nay cơm nước xong liền không có chuyện gì, mọi người liền đến
phòng bọn họ mở cuộc thảo luận, như mấy ngày hôm trước bày tỏ quan điểm
của mình.
Triệu Thừa Dư nỗ lực duy trì trấn định
mắt điếc tai ngơ, qua vài ngày sống cùng, cậu hoàn toàn hiểu được thói
hư tật xấu này nọ của những đàn anh này, chờ bọn họ nói xong ồn ào đủ
rồi, là có thể yên tĩnh, cậu càng ngượng ngùng càng lúng túng càng giải
thích, thì mới thực sự là hỏng bét!
“Được rồi, thầy giáo không có ở đây, các cậu liền không nghiêm túc rồi? Đừng bắt nạt đàn em, suy nghĩ một chút
lần này còn chỗ nào mình chưa làm được? Đội khác làm tốt hơn chúng ta
chỗ nào? Kiểm điểm thật kỹ mới là việc chính!” Đội trưởng cười đủ rồi,
quyết định ổn định duy trì việc chung, để tránh cả một buổi chiều lệch
hướng đi đâu, việc chính không làm, chỉ cười nói không thôi.
Triệu Thừa Dư thở phào nhẹ nhõm, lại càng ngồi thẳng, vẻ mặt nghiêm túc pha lẫn tia ngẩn ngơ.
Về sau, không bao giờ tham gia loại hoạt động cần một mình rời đi mấy ngày thế này! Trừ khi là cho phép mang theo người nhà!
Cố Hàm Ninh mím môi khẽ cười, nhìn mưa xối xả như trút nước xuống ngoài cửa sổ, tâm trạng lại từ từ phấn khởi.
“Bác tài, phiền toái bác đi nhanh một
chút, cháu có việc gấp đấy!” Không nhịn được, Cố Hàm Ninh nói với tài xế ngồi ở ghế lái phía trước.
Thì ra, cô còn vội vàng, không kìm nén được hơn so với trong tưởng tượng của mình!
Nỗi nhớ giống như một cái kén trong
suốt, ở trong đó cô nhả tơ tự trói mình, dần dần dường như hô hấp cũng
bắt đầu khó khăn! Nhất là bây giờ, nghĩ tới cậu ngay gần trong gang tấc, dường như một giây một phút cũng không đợi nổi!
Cố Hàm Ninh tưởng tưởng tới vẻ mặt của Triệu Thừa Dư một lát nữa, độ cong khóe môi không nhịn được sâu thêm mấy phần.
Khi tiếng chuông cửa vang lên “kinh
coong”, đúng đến lúc đến l