
lập tức dịch chuyển.
Thủy Dạng Hề lúc này vui
vẻ, xem ra huyền cơ là ở chỗ này rách không được chiếc nhẫn này lại quan trọng
như vậy, nguyên lai là một vật mở một vật, nghe cậu nói Mộc Tư Khê vốn không
phải người băng tuyết thông minh, có thể nghĩ ra phương pháp cất giấu như vậy,
quả nhiên là hiếm thấy.
Thủy Dạng Hề đem vật
trong hốc ngầm cầm trong tay, xoay người một cái liền đã đứng vững vàng ở trên
đất. Nhìn như cũng không phải vật gì đó thật trọng yếu, hình như chỉ có cộm lên
một phong thư, mặt trên viết nữ nhi của ta Hề Nhi thân khải.
Thủy Dạng Hề mặt nhăn
nhíu mày, xem ra đây xác thực là Mộc Tư Khê để lại cho Thủy Dạng Hề. Chỉ là,
nếu như nàng biết được Hề Nhi đã không còn là Hề Nhi trong lòng nàng trước kia,
cái loại sự tình khó khăn này như thế nào có thể chịu được, may mắn, họ đều là
người đã từ giả cõi đời.
Đây có lẽ chính là nỗi
đau khổ trong nhân gian, mọi sự không phải do người, nàng thở dài, cuối cùng
đem vật trong phong thư lấy ra, đúng là một cái sáo nhỏ, ngắn màu tử kim*, chỉ
dài cỡ ngón út, quả thực là vô cùng tinh xảo. Hao tốn tâm tư để cất giấu như
vậy, nhất định là điều cực kỳ trọng yếu.
*tử kim: màu tím bầm
Thủy Dạng Hề quan sát sáo
nhỏ này một lúc, mới thu lại trong ngực, lúc này mới đem lá thư còn lại này mở
ra:
Hề Nhi của ta.
Nếu con có thể bình yên
đọc được thư này, trong lòng nương rất an ủi. Như vậy có thể chứng minh là nữ
nhi của nương cũng rất thông minh bản lãnh, lo sợ trong lòng nương có thể buông
xuống. Sáo tím này là của một người cố hữu tặng cho nương. Nếu như con có thể
tìm ra thư này, tin tưởng con đã gặp qua người này. Nếu như có gặp khó khăn gì,
có thể tìm hắn giúp đỡ.
Nương thật không đành
lòng bỏ con mà đi, nhưng vận mệnh trêu người, cho con và ta cốt nhục chia lìa.
Ngày lại ngày trôi qua, nương tự biết thời gian không còn nhiều, mà con tuổi
còn nhỏ, ta sợ vật này không thể
còn nguyên vẹn để lại cho hậu thế, nên cố lưu quyển sách, hy vong có thể lưu
lại mạng sống cho con.
Dì của con, cũng
chính là đương kim hoàng hậu, kì thực không phải con gái nhà Mộc gia ta. Nàng là
con gái của Quản gia Mộc phủ Lâm Vinh.
Thủy Dạng Hề xem tới đây,
không khỏi ngẩn ra, nguyên lai đương kim Thái Hậu không phải là xuất thân từ
Mộc gia, bổn gia nguyên là họ Lâm. Cũng khó trách nàng cùng quan viên họ Lâm
trong triều thân cận như thế. Sợ là bên thông gia của chính nàng cũng chưa
biết. Quả nhiên là che giấu rất kỹ, nếu không phải đọc được thư này, còn nghĩ
thật không ra vì sao quan viên họ Lâm lại bán mạng trong triều như thế. Nguyên
lai là có quan hệ mật thiết với nhau.
Hoàng hậu này, không,
Thái Hậu mới đúng, quả thâm sâu nên nàng phải nhìn với cặp mắt khác xưa rồi.
Ánh mắt nàng tiếp tục dời
xuống phía dưới:
Lâm Vinh đem tráo muội
muội của ta, đổi lấy con gái của hắn. Nguyên nhân là ta cùng phụ
thân của ngươi đã sớm có hôn ước, do đó việc tiến cung sẽ do muội muội ruột ta,
thứ nữ của Mộc gia thay thế. Nhưng vạn lần không nghĩ tới, muội muội ruột của
ta lại là con gái của Lâm Vinh, khi biết được chân tướng, thánh chỉ đã hạ, mà
muội muội ruột của ta đã bị Lâm Vinh đem về quê nuôi nấng, chỉ vài năm sau liền
mắc bệnh qua đời.
Nữ nhi của Lâm Vinh đã
lập thệ với trời là sau khi tiến cung tuyệt không lộ ra nửa phần, vẫn là con
gái của Mộc gia, vì Mộc gia vinh thì vinh, Mộc gia nhục lấy làm hổ thẹn. Nhưng
tiểu nhân chung quy vẫn là tiểu nhân, cho dù có là hoàng hậu tôn sư, đạt được
quyền lực rồi mà vẫn còn bất mãn. Cũng sợ người của Mộc gia đem bí mật tiết lộ,
nên lại âm thầm lập kế đem cả nhà Mộc gia diệt sạch, sau đó nâng đỡ gia tộc họ
Lâm để chính mình sử dụng.
Ta không mong con có thể
thay Mộc gia giải oan báo thù, chỉ cầu con có thể bình an cả đời. Sáo tím này
là tín vật của người thuộc một tổ chức thần bí, gặp vật như gặp chủ thượng,
nương đem truyền lại cho con, hy vọng có thể bảo hộ cho con bình an. Lúc gặp
nguy cơ trùng trùng, đem
tình hình thực tế báo cho phụ thân con hoặc Hoàng thượng biết, có thể giữ được
một mạng.
Vật ấy cũng là vật nàng
ta vất vả tìm kiếm, nếu là một ngày chưa tìm được chắc chắn sẽ phải giữ con lại
một ngày.
Hề Nhi của Nương, cố gắng
vận dụng cho tốt.
Nương tuyệt bút.
Thủy Dạng Hề xem hết, lâu
thật sau vẫn chưa tĩnh tâm. Thương cảm cho tấm lòng của người làm cha làm mẹ
trong thiên hạ, quả nhiên đều vì con cái. Mộc Tư Khê một phen tỉ mỉ bày ra, chỉ
vì làm cho nữ nhi của nàng có thể bình yên vô sự, phải công nhận một điều tình
thương của mẹ, quả thật vĩ đại.
Chứng kiến như vậy, bảo
một người nói không có xúc động, là không có khả năng. Bất quá, cũng chỉ là một
tia xúc động mà thôi. Nàng không có nhiều tâm đồng tình lắm, cũng không muốn
có, đó là cái kẻ yếu cần. Nàng luôn tỉnh táo mà biết rõ cái mình muốn là cái
gì, thần sắc chỉ hơi hơi ngẩn ra, liền đã khôi phục như thường.
Khóe miệng gợi lên nụ
cười trào phúng, chậm rãi đem phong thư xếp lại. Tốt lắm, việc này cũng liền
giải thích được tại sao Mộc gia, sau khi nàng làm hậu ngược lại lại suy sụp.
Bất quá, bà ta quả thật