pacman, rainbows, and roller s
Duyên Hề

Duyên Hề

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326071

Bình chọn: 9.00/10/607 lượt.

ẫn cứ thích nàng ta?

Thủy Giác Hiên bất ngờ

sửng sốt, đã nhiều ngày qua tưởng Thủy Dạng Tình nhu thuận, bây giờ lại lộ ra

nguyên hình, làm cho hắn có chút vô thố. Hắn nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu,

sau đó nói: "Nhị tỷ, hy vọng chuyện lần này không liên quan tới ngươi. Nếu

không, đại tỷ chắc chắn không chịu để yên." Hắn tất nhiên biết tính cách

của vị tỷ tỷ kia của hắn, tục ngữ nói, có thù không báo không phải là quân tử,

mà đại tỷ là có cừu không báo không là nữ tử.

Nói xong, liền xoay

người, chạy hướng về phía phủ tam hoàng tử.

Thủy Dạng Tình nhìn thân

ảnh Thủy Giác Hiên vội vàng chạy đi, trên mặt biểu lộ một chút ý cười âm u, đi

đi, đi đi, đều đi đi. Hừ, muốn trả thù ta, còn phải xem Thủy Dạng Hề lần này có

mệnh mà trở về hay không. Thẳng đến lúc thân ảnh Thủy Giác Hiên biến mất, nàng

mới thu hồi tầm mắt.

Thủy Mộc Vân vừa rồi luôn

luôn đứng ở bên cạnh, không nói gì, chỉ nhìn hai đứa con, có chút suy nghĩ.

Nhìn thân ảnh Thủy Giác Hiên đã đi xa, có chút nghi vẫn, khi nào thì Hiên nhi

cùng Hề Nhi lại thân như vậy?

Quay lại nhìn thấy vẻ mặt

đắc ý của Thủy Dạng Tình, đứng dậy hỏi: "Tình nhi, chuyện lần này không có

liên quan đến ngươi, có thật không?" Không hổ là tướng gia, chỉ một câu

hỏi nhẹ nhàng, lại chứa khí thế bức nhân, cứ tự nhiên hình thành.

Thủy Dạng Tình cúi đầu,

sóng mắt lưu chuyển, nói: "Phụ thân, sao có thể oan uổng nữ nhi như vậy?

Nữ nhi vì sao phải làm như vậy?" Sau ô ô nức nở khóc, một bộ dáng ủy

khuất.

"Ai, " Thủy Mộc

Vân thở dài: "Thôi, ngươi trước đi xuống, nhiều ngày tới không thể bước ra

ngoài cửa phủ một bước." Xem bộ dáng như thế này, mười phần thì có đến tám

phần là thoát không được can hệ, vì an toàn của nàng, vẫn nên đem nàng cấm túc

ở trong phủ cho thỏa đáng. (TT: ông già đáng ghét này, chỉ biết bênh

vực con nhỏ ác độc này thôi, ta tức nhất là con nhỏ này ko có bị trừng phạt

thích đáng >_<)


Phủ Tam hoàng tử.

Lúc Thủy Giác Hiên chạy tới

hoàng tử phủ, lại thấy không khí không giống lúc bình thường, cảm giác mỗi

người đều thấp thỏm lo âu, trên không trung luôn có ám ảnh di động. Chắc là tam

hoàng tử đã biết tỷ tỷ của hắn bị cướp đi.

Hắn liền đi nhanh vào

trong Tử Thần lâu, không ngoài sở liệu, tứ hoàng tử dĩ nhiên đã đến, mà thị vệ

trong phủ cũng đều có mặt chờ đợi mệnh lệnh.

"Cảnh, có tin tức gì

không?" Hắn hỏi rồi cất bước về phía trước.

Nam Cung Ngự Cảnh lật

ngón tay, liền có một vật thể bay tới phía Thủy Giác Hiên, Thủy Giác Hiên thân

thủ nhẹ nhàng tiếp nhận, là một mảnh giấy được vo tròn. Liền nhanh chóng mở ra,

không khỏi nhíu nhíu mày nói: "Nói như vậy, là nhị hoàng tử cướp đi tỷ tỷ

?" Nhìn Nam Cung Ngự Cảnh, lại xoay mắt nhìn Nam Cung Ngự Linh.

Nam Cung Ngự Linh gật gật

đầu với hắn. Hiện nay, Tam ca của hắn đang nổi nóng a, cho nên tốt nhât nên ít

lời một chút ah.

Chỉ nghe thấy Nam Cung

Ngự Cảnh nói: "Là ta sơ sót. Hôm qua mới cùng phụ hoàng đề cập tới hành

động không an phận của hắn, lại không nghĩ rằng hắn sẽ xuống tay với Hề Nhi.

Lần này, nhất định sẽ không buông tha hắn." Trong lời nói chứa đựng sự

ngoan độc, làm cho người ta không rét mà run.

"Vậy kế tiếp, tính

làm như thế nào?" Thủy Giác Hiên hỏi, sau khi nhị hoàng tử bị biếm làm thứ

dân, liền chưa từng lộ mặt, nghĩ vậy, hành động lần này chắc chắn hắn ta đã

chuẩn bị tương đương đầy đủ.

"Hắn hẹn ta buổi

trưa hôm nay, gặp mặt ở biệt viện ngoài mười dặm phía thành tây. Hừ, ta cũng

muốn nhìn một chút hắn có khả năng làm ra đại sự gì kinh thiên động địa."

Nam Cung Ngự Cảnh có chút trào phúng nói.

"Tam ca đã có kế

hoạch chu đáo ?" Nam Cung Ngự Linh rốt cục mở miệng nói sau câu đầu tiên

hắn nó lúc mới vào.

Nam Cung Ngự Cảnh cười,

lắc lắc đầu: "Không có, bất quá là đánh bừa một hồi thôi. Linh, theo tổ

chức điều hai mươi người đến, làm cho Thanh hộ pháp dẫn dắt, ẩn vào chỗ tối,

chờ ta phân phó."

Quy củ của Thiên Mị hoàng

triều, hoàng tử sau khi thành niên, có thể xuất cung xây phủ để ở, cũng có thể

tự xây biệt viện của riêng mình. Mà biệt viện ở ngoài mười dặm phía thành tây,

đó là nhị hoàng tử xây sau khi ra cung hai năm.

Biệt viện không lớn lắm,

nhưng kiến trúc đều rất tinh xảo.

Sau biệt viện có một rừng

trúc tự nhiên, hàng năm xanh tươi, đem đến cảm giác mát mẻ luôn vây quanh biệt

viện, bốn mùa đều như thế. Làm cho người ta có cảm giác sâu thẳm thần bí. Trong

một chỗ sâu ở rừng rậm, vài bóng người chợt lóe, bởi vì có sương mù nhiều năm

làm cho người khác không thấy bóng dáng.

Mặt trước biệt viện là

một dãy chuối tây, như một gốc cây đại thụ che trời, vây quanh cả biệt viện,

những lá cây to buông xuống, đùa nghịch ở trong những trận gió, làm cho người

ta có ý nghĩ mạnh mẽ muốn kéo dài mùa thu. Trên đỉnh cây chuối, có vài cái Hắc

y nhân, nhờ vào sự cao lớn của cây chuối tây, vẫn không nhúc nhích nhìn nhất cử

nhất động trong viện.

Trong viện, các sương

phòng đóng chặt, một trụ cột to dát vàng rực rỡ giữa sân, quang mang lóe sáng

bức nhân, làm người khác loá mắt, làm cho biệt viện càng trở nên tĩnh mịch quỷ

dị. Chỉ có một đôi tử sĩ