
thủ vệ, còn lại ít nhất cũng có năm mươi người, điều này
tỏ rõ , trong viện không phải là không có người ở.
Nam Cung Ngự Cảnh lập tức
đẩy cửa mà vào, Nam Cung Ngự Linh cùng Thủy Giác Hiên xem xét bốn phía một
phen, cũng đi theo mà vào.
Nhìn trong viện trống
trải, Nam Cung Ngự Cảnh quét mắt một vòng tử sĩ trong viện, nói: "Ta đã
đến đây, gọi chủ tử của các ngươi đi ra."
Những tên tử sĩ này lại
làm như không có nghe thấy, vẫn như cũ không nhúc nhích đứng yên. Sau đó lại
nghe thấy cửa một cái sương phòng được mở ra, một người mặc một thân hoa phục
cẩm y mặt mỉm cười bước ra cửa.
Người vừa đi ra, không
phải Nam Cung Ngự Vũ thì là người phương nào, chỉ nghe hắn nheo mắt, cười nói:
"Tam Hoàng đệ quả thật ra đúng giờ ah, xem ra, Thủy Dạng Hề ở trong lòng
ngươi quả thật không giống bình thường a."
Nam Cung Ngự Cảnh cũng
không đáp lời, chỉ có vẻ mặt bí hiểm nhìn hắn. Địch bất động, ta bất động, từ
xưa đến này câu này luôn có lý.
Nam Cung Ngự Vũ nhìn vẻ
mặt Nam Cung Ngự Cảnh vẫn lạnh lùng không chút thay đổi, xen lẫn sự khinh
thường, trong khi hắn ồn ào náo động thì Nam Cung Ngự Cảnh lại trầm mặc, chờ
đợi. Nhất thời, Nam Cung Ngự Vũ bất giác giận dữ, ánh sáng âm ngoan chợt lóe
trong hai tròng mắt, thân mình hướng một bên đi tới, vừa lúc làm cho cửa sương
phòng mở ra.
Chỉ nghe hắn vỗ tay hai
cái, liền thấy vài tên Hắc y nhân nâng một cái ghế có buộc một người ở trên đặt
ở bên cạnh Nam Cung Ngự Vũ.
Người ở trên ghế mặc một
thân áo trắng nhẹ nhàng, vạt áo phủ kín cả ghế, đầu cúi xuống, khuôn mặt nhìn
không rõ lắm, nhưng có thể thấy được người này mặt mày thanh tú. Mái tóc được
búi lên giờ đã xõa xuống dưới, có chút hỗn độn rơi xuống trước ngực. Những cơn
gió nhẹ như vuốt ve thân hình được trói rưới dây thừng rắn chắc. Lúc này, cả
người không thấy có chút sức lực nào.
Nam Cung Ngự Cảnh vừa
thấy, nhất thời lo lắng vạn phần, sự hờ hững trên mặt nháy mắt thay bằng sự lo
lắng nồng đậm, hắn không khỏi tiến lên từng bước hô: "Hề Nhi..."
Nhưng mà người trên ghế
lại không có phản ứng, vẫn lặng im như cũ, hiển nhiên lúc này đã không có ý
thức .
Nam Cung Ngự Cảnh chuyển
hướng Nam Cung Ngự Vũ, trên mặt đã là một mảnh xơ xác tiêu điều, tay hơi hơi
nâng lên, chỉ thẳng vào Nam Cung Ngự Vũ, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Ngươi làm cái gì với nàng?" Trong giọng nói lộ sự ra uy hiếp, tựa hồ
muốn đem Nam Cung Ngự Vũ bầm thây vạn đoạn.
Nam Cung Ngự Vũ chỉ cười
không đáp, chính là hứng thú kiêu ngạo nhìn chằm chằm Nam Cung Ngự Cảnh, tựa hồ
thực vừa lòng biểu hiện hiện tại của Nam Cung Ngự Cảnh. Có thể nhìn đến vẻ mặt
vạn năm hàn băng không thay đổi mặt biến thành biểu tình muôn màu muôn vẻ như
thế này của Nam Cung Ngự Cảnh, thật đúng là một phen hưởng thụ khó được.
"Tam hoàng tử không
cần kinh hoảng, Tam Hoàng phi bất quá chính là ăn điểm điểm tâm có tý rượu,
trên mặt đã trúng mấy bàn tay của ta mà thôi. Bất quá, nhìn thế, Tam Hoàng phi
hẳn là ngủ rất ngon, cho dù bị hung hăng tát trên mặt, cũng vẫn không
tỉnh." Nguyệt Mộng từ trong phòng chậm rãi tiêu sái đi ra, một tay đem đầu
Thủy Dạng Hề đang cúi xuống nâng lên, trên mặt rõ
ràng có thể thấy được mấy vết hồng ngân, làm cho đáy lòng đám người Nam Cung
Ngự Cảnh lại phát điên.
"Nguyệt Mộng?"
Nam Cung Ngự Cảnh từ trong mũi hừ ra một âm tiết, khoảnh khắc nhìn thấy Nguyệt
Mộng, sát ý trong mắt như cuồng phong tràn ngập biệt viện, thật to gan,
"Bổn hoàng tử đang lo không tìm được ngươi, nhưng mà ngươi lại chính mình
tìm tới cửa, tốt lắm, tốt lắm."
Liên tục vài câu tốt lắm
nói ra làm Nguyệt Mộng có chút kinh hồn bạt vía, nàng không phải không biết Nam
Cung Ngự Cảnh đáng sợ, không phải không biết thủ đoạn của Nam Cung Ngự Cảnh,
tay, không tự chủ được run run lên.
Nhưng hai mắt vẫn quật
cường nhìn hắn, khuôn mặt kia làm nàng luôn luôn nhung nhớ, cặp con ngươi kia
nàng cực yêu cực sợ, vì cái gì lại không thể tỏ ra một chút ít ôn nhu với nàng
đâu? Nghĩ vậy, ghen ghét trong lòng lại một lần nữa điên cuồng phát sinh, hai
mắt âm ngoan, nói: "Tam hoàng tử mặc kệ sự sống chết của Tam Hoàng phi
sao?" Sao đó móng tay sắc nhọn chế trụ cổ của Thủy Dạng Hề, làm cho máu
tươi giàn giụa chảy trên móng.
"Ngươi dừng
tay!" Nam Cung Ngự Cảnh quát to, hai tay nắm chặt thành quyền, nhìn màu đỏ
tươi chảy ra từ cổ Thủy Dạng Hề, tâm, đau đến tột đỉnh. Bọn họ dám thương tổn
nàng.
Ánh mắt giống như tên bắn
thẳng đến hướng Nam Cung Ngự Vũ, nói: "Nói ra mục đích của ngươi."
Nam Cung Ngự Vũ liếc nhìn
Nguyệt Mộng một cái, đi đến bên cạnh Thủy Dạng Hề, nhẹ nhàng vén lên những lọn
tóc của nàng, lại quét qua những giợt máu vừa chảy ra, trên mặt lộ ra ý cười tà
ác.
Lập tức, hai mắt mở to,
nhấc tay một cái , liền thấy một Hắc y nhân bưng một chậu nước lạnh hắt
thẳng vào Thủy Dạng Hề. Nhất thời, thủy theo tóc Thủy Dạng Hề, róc rách chảy
xuống, trộn cùng với máu, làm ướt sạch quần áo không tỳ vết. Bọt nước trên
gương mặt, dính vào da thịt, một giọt một giọt lăn xuống, làm nổi lên dung nhan
của nàng.
Lông mi của nàng, hơi hơi
run rẩy, lông mày ch