
nh muốn đi đâu?
Hắn do dự , không nghĩ trả lời, nhưng đúng là vẫn còn khẽ thở dài một hơi, trả lời: “Bờ biển.”
Ta cũng vậy muốn đi. Cô lập tức lấy ánh mắt khát vọng không tiếng động nói.
Hắn có thể nói cái gì? Chỉ có thể nói ——
“Đi thôi.”
Hai người giống như tình lữ giống như
khoác tay đi vào bờ biển, Khương Hồng Lăng như nhau mỗi lần tới đến bờ
biển thì ở trên bờ cát cùng sóng triều khiến cho cô thấy sợ.
Đột nhiên trong lúc đó, ở khoảng cách
hai người bọn họ cách đó không xa truyền đến một trận vui cười, Ngôn
nghiễm xoay người tìm kiếm, chỉ thấy một cô bé khoảng năm tuổi đang chơi cùng Trần Nhu Bình, đang cách bọn họ ước năm mươi mét nghịch nước.
Xem các cô tận tình tận hứng, lại bảo
vừa cười bộ dáng, thấy lại liếc mắt một cái im lặng một mình nhảy cùng sóng biển đùa Khương Hồng Lăng, hắn không khỏi khẽ thở dài một hơi.
Không đành lòng tiếp tục nhìn vẻ khác
biệt giữa hai người, Ngôn Nghiễm giơ lên máy chụp ảnh, ở sắc, quang,
biển cùng bầu trời đan vào thành nhau tuyệt đẹp.
Có lẽ là một mình hắn tay nắm máy chụp
ảnh ở bờ biển lúc ẩn lúc hiện này, hắn ngạc nhiên hoàn hồn khi mới phát
hiện, nguyên bản cách hắn ước chừng năm mươi mét có năm người con gái
trẻ tuổi đã tới cạnh hắn, người người vẻ mặt kiều mỵ hướng về phía hắn
cười.
“Hi, soái ca.”
Soái ca?
Từ lúc để râu hắn rất ít nghe thấy người khác dùng hai chữ này gọi hắn, nhất là người xa lạ. Ngôn Nghiễm nhịn
không được nhíu nhẹ mày, hoài nghi là thị lực của các cô có vấn đề, hay
là người hắn thật sự suất đến ngay cả mặt đều bị râu che đi một nửa,
vẫn còn như cũ không hề giảm đi phong thái ﹖﹗
“Ngươi là nhiếp ảnh gia? Có thể chụp giúp chúng tôi một tấm được không?”
Haiz… ﹗ nguyên lai là có mưu đồ khác, khó trách muốn trợn mắt nói lời bịa đặt .
Ngôn Nghiễm hơi chút do dự một chút sau, không nói gì nhẹ chút dưới đầu, sau đó buông máy chụp ảnh trong tay
mình, đưa mắt nhìn sang máy ảnh trong tay các cô ngốc nghếch.
Năm cô gái ngốc nghếch nhất trí lắc đầu, trong đó đứa ngốc tay cầm máy chụp ảnh thậm chí trực tiếp dấu ra phía sau.
Hắn khó hiểu nhìn các cô.
“Máy chụp ảnh của chúng ta vừa mới không cẩn thận rơi xuống nước, cho nên. . . . . . Có thể dùng máy chụp ảnh
của ngươi thay chúng ta chụp hình chứ? Chúng ta thề, bất kể là phim ảnh
hoặc phí rửa ảnh, thậm chí đến lúc đó muốn phiền toái đem ảnh người chụp dưa cho chúng ta trả phí gởi bưu điện, chúng ta đều đưa cho ngươi. Làm
ơn .”
Mở miệng nói chuyện vẫn là cô gái đẹp
nhất trong năm người, Ngôn Nghiễm không cần nghĩ nhiều, cũng biết máy
chụp ảnh của các cô căn bản cũng không có vấn đề, muốn hắn hỗ trợ chụp
ảnh chỉ là muốn có nhiếp ảnh gia miễn phí chuyên nghiệp mà thôi, cho nên bọn họ mới phái ra người đẹp nhất, thanh âm cũng ngọt ngào nhất. Dùng
mỹ nhân kế thôi ﹗
Nhưng là, có gì không thể đâu?
Hắn thường chụp ảnh phong cảnh, hắn vẫn
muốn thăm dò, so sánh ảnh chụp nhân vật cùng phong cảnh bất đồng ở điểm
nào, chẳng qua là không có cơ hội mà thôi. Nay, tự nhiên có người kiên
trì nhờ hắn, cũng không có vấn đề gì, hắn sao không thử một lần chứ?
Dù sao cho dù đem ảnh chụp chụp hỏng
rồi, cũng không thể phá hỏng thanh danh của hắn, dù sao trước mắt năm cô gái ngẩu nhiên gặp mặt này cũng không có khả năng quen biết hắn, hắn
vào năm mười ba tuổi, tuổi còn trẻ đã được xem là thiên tài chụp ảnh
thiếu niên Ngôn Nghiễm.
Cầm lấy của mình máy chụp ảnh, Ngôn Nghiễm lần đầu mở miệng.
“Các cứ tự nhiên chơi đùa, hình ta sẽ tự động chọn chụp.” Hắn lãnh đạm nói.
Năm cô gái liếc mắt nhìn nhau, hơi do dự một chút, nữ tử đẹp nhật dứt khoát kiên quyết gật đầu một cái.
“Hảo, nghe lời ngươi. Bất quá ngươi phải cam đoan chúng ta năm người ít nhất từng người điều có một tấm nha.”
Ngôn Nghiễm không chút lựa chọn gật đầu, cái gọi là Hoàn Phì Yến gầy (A Tử: ý nói các dạng cô nương đầy đặn như Dương Ngọc Hoàn hay mong manh
như Triệu Phi Yến đều có cả), trước mắt năm người năm diện mạo, thân thể tuy rằng vô cùng giống nhau, nhưng ai nói các nàng không đặc biệt chứ?
Hắn cầm lên máy chụp ảnh, bắt đầu chuyên tâm lấy cảnh điều chỉnh tiêu điểm.
Cùng sóng thủy triều truy đuổi tuyệt đối
là một loại nhất thành bất biến, hơn nữa trò chơi đơn điệu đến cực điểm, nhưng bất kể là người lớn hay trẻ con, đã đến bờ biển cũng không tự chủ được mà cùng nó truy đuổi một phen.
Khương Hồng
Lăng từ nhỏ sinh hoạt tại đô thị trong rừng, khó có được cơ hội đến bờ
biển, cho nên cho dù cô cũng đã ở bờ biển dân túc ở lại gần nửa tháng
rồi, mỗi lần tới vẫn như cũ đến bờ biển thì vong ngã cùng sóng biển
ngoạn đến mệt mới bằng lòng đi về.
Mệt mỏi quá.
Khi trong đầu của cô hiện ra loại cảm
giác này thì ngay sau đó xuất hiện là ba chữ :Anh Ngôn Nghiễm, bởi vì
không biết khi bắt đầu từ đâu, ý nghĩ tìm Anh Ngôn Nghiễm sẽ không sai
này sớm sâu thực trong lòng.
Anh Ngôn Nghiễm đâu?
Cô nháy mắt mấy cái, rung đùi đắc ý tìm kiếm thân ảnh quen thuộc cao ngất kia .
A! Tìm được rồi! !
Cô mở ra bộ pháp hướng thân ảnh kia chạy tới, đang trên nửa đường đột nhiên một chút ngừng lại, sau đó chậm rãi ngưng tụ lại mày,