Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Duyên Đến

Duyên Đến

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321961

Bình chọn: 9.5.00/10/196 lượt.

n Bút vẫn như cũ không thể nhận chuyện vớ vẩn này là thực.”Mất

đi trí nhớ thực phổ biến, nhưng là trao đổi linh hồn? Này tính cái gì?

hồ sơ X sao?”

Ngôn Nghiễm nhìn thoáng qua vợ chồng vợ

chồng đã không biết nên nói cái gì vợ chồng, cùng với cha mẹ đang vội

vàng trấn an bọn họ, sau đó bình tĩnh mở miệng, “Bất kể là hồ sơ X hoặc

hồ sơ Y, anh cả, anh làm việc cho chính phủ, muốn lấy được một ít hồ sơ

đặc thù chắc không khó?” Xem ra, bây giờ có thể bình tĩnh xử lý chuyện

này chỉ còn bốn anh em bọn họ.

“Em muốn làm cái gì?” Ngôn Bút quay đầu nhìn về phía túi khôn của bốn anh em-lão Nhị.

“Vậy còn phải nói ư, đương nhiên là điều tra tất cả tư liệu về Khương Hồng Lăng, xác định xem có thật là một

người khác phải không ?.” Ngôn Mặc tức giận nói.

“Sau đó thì sao?”

“Sau đó đương nhiên là muốn đem thân thể của cô tìm ra, nhìn xem linh hồn Trần Nhu Bình có phải thật vậy hay

không cùng cô trao đổi. Cái này cũng muốn ta nói nữa sao?” Hắn không

khỏi đảo cặp mắt .

“Ngươi cho là ngươi thật sự có hồ sơ X

sao?” Ngôn Chỉ trừng mắt liếc hắn một cái, hắn còn tưởng rằng lão Nhị

đầu óc thông minh sẽ có không giống người thường sẽ có ý kiến hay đấy,

kết quả. . . . . .

“Bằng không ngươi có chủ ý nào tốt hơn không?”Ngôn Nghiễm chọn lá chắn hỏi.

Ngôn Chỉ chau mày, há mồm muốn nói lại không biết nên nói gì sao.

“Vậy cứ như thế đi, ” nói dưới giấy quyết định mở miệng, “Chúng ta trước tìm được Khương Hồng Lăng bản nhân nói sau.

Thời gian đã gần đến đêm khuya một chút, từng nhà đã tắt đèn đi vào giấc ngủ, duy chỉ có Ngôn gia vẫn đang đèn

đuốc sáng trưng, hơn nữa không ngừng có tiếng kêu sợ hãi truyền đến.

Trong phòng khách, mọi người vẻ mặt bất

đắc dĩ nhìn dè chừng Khương Hồng Lăng ôm chặt lấy Ngôn Nghiễm, hoàn toàn thúc thủ vô sách, vô kế khả thi, bởi vì bất luận kẻ nào chỉ cần khoảnh

khắc đến gần cô, sẽ nghe thấy tiếng thét chói tai.

“Hồng Lăng, ngươi không phải muốn đi ngủ sao? A di mang ngươi về nhà ngủ nha.” Trương Thục Phân ôn tồn nói với cô.

“Ta không cần, ngươi gạt người!” Khương Hồng Lăng vẻ mặt cảnh giới trừng mắt

Mọi người đem ánh mắt hướng Ngôn Nghiễm, mà sắc mặt của hắn so với bọn họ cũng sẽ không đẹp mặt hơn chút nào,

bởi vì hắn mệt mõi đến chết! Hắn lại không thể đối với Khương Hồng Lăng phát hỏa, bởi vì hắn chỉ cần hơi chút lớn tiếng hoặc biến sắc, là có

thể khiến cô khóc lớn, người không hay ho tuyệt đối là hắn.

“Vì sao nói như vậy? A di khi nào thì đã lừa gạt em?” Hắn nại tính tình hỏi.

“A di nói bác sĩ tiêm thuốc cho ta.” Khương Hồng Lăng mang thù nói.

Ngôn Nghiễm nhịn không được liếc mắt, “Đó là bởi vì em sinh bệnh .”

“Ta không có ho khan cũng không có nước mũi, ta không có sinh bệnh!”

Hắn dùng lực hít một hơi.

“Hảo, em không có sinh bệnh, nhưng là em không phải nói muốn đi ngủ sao? Hiện tại a di sẽ mang em đi về nhà ngủ

nha, vì sao em không cần?”

“Bởi vì a di gạt người, có lẽ a di căn

bản là không phải muốn dẫn ta về nhà ngủ, mà là muốn dẫn ta đi bán đi.”

cô nói được nói năng hùng hồn đầy lý lẽ.

“A di không có gạt người, ngươi là con

gái của a di, a di làm sao có thể đem ngươi bán đi đâu?” Trương Thục

Phân vội vàng vì chính mình làm sáng tỏ.

“Ta không phải con gái của ngươi, ta là con gái của mẹ ta.”

Vừa nghe đến lời nói này, Trương Thục Phân nhịn không được lại lần nữa nước mắt rơi như mưa.

“Thục Phân, ta xem đêm nay khiến cho

Nhu—— không, Hồng Lăng ở nhà của ta tốt lắm.” Phòng văn vui mừng an ủi

đề nghị, cùng là người làm mẹ, bà hoàn toàn hiểu biết hiện tại Thục Phân có bao nhiêu thương tâm khổ sở.

“Nhưng là. . . . . .”

“Vậy phiền toái chị dâu.” Trần Chí Dục nắm tay thê tử nói.

“Nói cái gì phiền toái.” Phòng văn vui

mừng lắc đầu, tiếp theo quay đầu đối tiểu nhi tử nói: “Lão Tứ, ngươi

mang Nhu— không, mang Hồng Lăng đến phòng ngủ của khách, nhớ rõ phải bật điều hòa.”

Ngôn Nghiễm gật đầu bất đắc dĩ.

“Đi thôi, anh mang em tới phòng ngủ.”

“Ngươi ngủ cùng ta sao? Quái thúc thúc.” Khương Hồng Lăng nhận chân hỏi.

“Đương nhiên không được!”Ngôn Chỉ kịch liệt trả lời.

Ngôn Nghiễm đã muốn lười nói cái gì nữa .

“Lão Tam, ngươi bồi lão Tứ cùng lên lầu đi.” Ngôn Tứ Bảo lấy tay chỉ huy nói.

Chỉ chốc lát sau, hai huynh đệ đã một tả một hữu đem khách nhân đưa vào trong phòng khách, nhưng vấn đề xuất

hiện, Khương Hông Lăng vẫn cầm chặt lấy tay Ngôn Nghiễm, tử cũng muốn

hắn bồi nàng ngủ.

Ngôn Nghiễm thật sự mệt sắp chết rồi, mở miệng muốn cô buông tay, cô lại kiên quyết lắc đầu, hắn liền không giãy dụa nữa ngã đầu hướng trên giường nằm xuống.

Khương Hông Lăng thấy thế, cao hứng lập tức hướng trên người hắn tới sát, nhưng cô vừa dựa vào thì một giây sau hắn bị một người hung hăng từ trên giường kéo ra.

“Ngươi làm gì?” Ngôn Chỉ níu lấy cổ áo của hắn, nghiến răng nghiến lợi bật ra thanh hỏi.

“Ngủ nha, ngươi không thấy được sao?” Ngôn Nghiễm mệt mỏi ngay cả giãy dụa khí lực đều không có, hắn nói được hữu khí vô lực.

“Ngủ? Đây là phòng của ngươi sao? Muốn ngủ quay về phòng ngươi đi ngủ!” Ngôn Chỉ hung ác giận trừng mắt nhìn hắn.

“Ngươi nghĩ rằng ta và ngươi không muố