
c sau lưng, lập tức giống như
một con thỏ đang hoảng sợ bắt đầu tìm “nội y” trên giường.
Cả người đầy “vết tích” của nàng vạn vạn không được gặp người a!
“Tiểu thư, cần nô tỳ nói nha! Cô mặc bộ này vào nhất định nhìn rất đẹp.”
Tần Dĩ Mạt trên giường giống như con ruồi không đầu loạn khắp nơi, nào có
tâm tư nghe nàng nói cái gì, nhưng lại sợ nàng nghe ra âm thành gì không đúng, chỉ có thể lơ đãng ừ ừ hai tiếng.
Giờ này phút này, đối với thế nào “hỗn loạn” thế nào “bắt gian tại giường” hai từ này, nàng có một cảm giác hiểu rất sâu….
Sau một buổi sáng để nàng cả đời không quên qua đi, Tần Dĩ Mạt bước vào
trong phòng, sau khi chắc chắn rồi bốn phía không có ai nữa, nàng mới
vội vàng hấp tấp cúi người xuống, muốn gọi người kia đi ra.
Nhưng mà ————.
“Không thấy rồi?” – Thì ra hắn sớm đi rồi, mệt ta một mực lo lắng hoảng sợ, sợ bị người ta phát hiện. Tầm Dĩ Mạt dùng sức lầm bầm, trong lòng không
biết vì sao lại đột nhiên sinh ra cảm giác tịch mịch.
“Hừ, không phải là ỷ vào võ công của mình sao! Cả ngày đến vô ảnh đi vô
tung. Có bản lĩnh sau này đừng nửa đêm gõ cửa sổ nhà ta nữa!” – Nhẹ
nhàng vuốt ve hoa đăng lão hổ trên tay, Tần Dĩ Mạt oán hận nói.
“Tiểu thư…” – Lúc này, Thanh Bình đã tiến vào, trên tay còn cầm một thiệp mời hồng sắc.
Tần Dĩ Mạt xoàn xạt đứng dậy, vỗ vỗ váy thêu, cau mày hiếu kỳ hỏi : “Đây là cái gì?”
“Hồi tiểu thư, là tiểu thư trong phủ Lý đại nhân gửi thiếp mời cho cô!”
Tiểu thư trong phủ Lý đại nhân là ai? Tần Dĩ Mạt trong lòng thầm cảm thấy kì quái, nàng nhận thiếp nhanh chóng lướt qua.
“Thì ra là nàng ta!” – Trong lòng nhanh chóng xuất hiện một gương mặt nữ nhi tuy lớn lên rất xinh đẹp, nhưng tì khí không ít, Tần Dĩ Mạt thật không
nghĩ đến, bất quá hôm qua chỉ có duyên gặp một lần, Lý Thiến Nhi này
liền gửi thiếp mời cho nàng, mời nàng tham gia cái hội “Chỉ Lan” gì đó.
“Ngươi đi cho người trả về đi!” – Tần Dĩ Mạt tay đem thiệp mời ném lên bàn, hoàn toàn vô cảm nói.
Nàng không có tâm tình đi tham gia cái gì thi hội, đặc biệt người tổ chức còn là có địch ý với nàng mời nữa.
“Nhưng mà…” – Thanh Bình do dự nói : “Cữu phủ nhân thay cô đáp ứng rồi!”
Tần Dĩ Mạt trong lòng nổi sóng, không khỏi trở nên không vui. Cái loại việc làm thay người khác này, một chút cũng không hỏi ý kiến nàng, làm nàng
phi thường, phì thường không cao hứng.
Nhìn sắc mặt tiểu thư nhà mình trầm xuống, Thanh Bình không khỏi cẩn thận
nói : “Cữu phu nhân nói rồi, Chỉ Lan thi hội này đối với các tiểu thư
quan lại ở Chiết Châu cũng có chút danh tiếng, nói tiểu thư ra ngoài kết vài bằng hữu, đối với cô mà nói là một chuyện tốt!”
Tần Dĩ Mạt làm sao không biết đây là ý tốt của Trầm Lệ An, nhưng dù sao
cũng là do người khác tự ý quyết định, trong lòng khó tránh khỏi một
chút khó chịu. Quên đi, ai bảo nàng xuyên qua cái nơi quái quỷ này chứ!
Thầm thở dài một hơi, nàng nói : “Ta đã biết, ngươi đi kêu người chuẩn
bị xe ngựa đi!”
“Vâng!” – Thanh Bình nhanh chóng đáp : “Tiểu thư, cô sẽ mặc như thế này đi sao?”
“Làm sao? Có chỗ nào không thích hợp?”
“Không có, nô tỳ chỉ e mỹ mạo hôm nay của tiểu thư, sẽ khiến cho các thiên kim tiểu thư kia xấu hổ vô cùng”.
Được người khen xinh đẹp, nữ nhi ai mà không thích, chỉ thấy Tần Dĩ Mạt khẽ
trừng mắt một cái, giận dỗi nói : “Được rồi, còn không mau đi chuẩn bị!”
“Vâng, vâng, vâng….”
Tần Dĩ Mạt nâng váy, dưới sự hầu hạ của Thanh Bình, bước xuống xe ngựa,
nàng ngẩng đầu nhìn kiến trúc kim bích huy hoàng trước mắt, không khỏi
khẽ đọc : “Phù Dung Các”.
Không nghĩ đến Lý Thiến Nhi lại đem địa điểm tụ hội đến tửu lâu tốt nhất
Chiết Châu này. Tần Dĩ Mạt chớp mắt, trong lòng không biết vì sao sinh
ra một cảm giác không tốt.
Lúc này cũng gần đến buổi trưa, Tần Dĩ Mạt nghĩ đến thời gian trên thiếp
mời kia, liền lắc đầu, chân bước vào bên trong, chỉ là nàng vừa bước vào trong, liền rất kinh ngạc, nhìn bên trong Phù Dung Lâu đã biến đổi lớn, nhưng bàn gỗ trong đại sảnh lầu một lúc trước đều đã biến mất không
thấy. Giữa lầu là một thảm hồng rất dài, hơn nữa càng xa xỉ hơn là :
“Bây giờ rõ ràng là ban ngày, nhưng trong lâu lại dùng hắc sa che khuất
cửa sổ, hàng trăm ngũ thải liên đăng treo đầy trong phòng khách.
Đặt mình trong hoàn cảnh hải đăng giữa biển, thần sắc Tần Dĩ Mạt trở nên
khó coi, đặc biệt vừa nghe đến âm thanh mơ hồ truyền từ lầu hai.
Âm thanh đàn và sáo hòa cùng tiếng vui cười của nam nữ, đều làm nàng sinh ra một dự cảm đại sự không ổn.
Mặc dù không rõ đây rốt cuộc là chuyện gì, nhưng hiển nhiên lúc này vẫn là nhanh chóng rời đi mới tốt.
“Bạch tiểu thư” – Bỗng nhiên, một thiếu nữ mặc váy hồng bước đến cúi người nói: “Tiểu thư nhà chúng ta đợi đã lâu rồi!” .
Trên mặt Tần Dĩ Mạt mang theo nụ cười, thần tình thản nhiên nói : “Tiểu thư nhà các ngươi là?”
“Ai nha, cô thực sự là quý nhân hay quên chuyện, cái này không phải là
thiếp mời tiểu thư nhà chúng ta gửi cho cô, mời cô đến đây hay sao?”
Nga, là nha hoàn của Lý Thiến Nhi, Tần Dĩ Mạt nhanh chóng quan sát nàng ta
một cái, trong lòng thầm nghĩ : Không nghĩ đến tiểu nha hoàn của Lý gia
cũng ă