
uống lầu, dùng tốc độ nhanh nhất
chạy tới bãi đỗ xe, cuối cùng chỉ thấy bóng xe quen thuộc nhỏ dần rồi
khuất khỏi tầm mắt tôi.
Thở dài.
Nếu anh đã làm thế thì tôi đây cũng chẳng thèm để ý anh nữa.
Chuyện lớn
thế mà cũng không thèm bàn bàn với tôi một câu, nếu trong mắt không có
tôi thế thì tôi cũng nổi giận luôn, sợ gì chứ, để anh tới năn nỉ tôi dỗ
tôi. Mới nghĩ thôi, tôi cũng cảm thấy mình rất liều lĩnh, rất ngốc
nghếch rồi, nếu Trình Nghi Bắc thật sự làm thế, đến cả ngủ tôi cũng
cười. Tự sướng tâm hồn chút đâu có chết, ít nhất cũng có thể cân bằng
tâm hồn đang tổn thương.
Trong lòng
vẫn luôn thấy không công bằng. Nếu cùng đặt tình cảm của tôi và Trình
Nghi Bắc lên bàn cân, nhất định tôi sẽ là người nặng hơn. Trở lại với
công việc của mình, mỗi ngày làm việc mỗi ngày bận rộn, vô số lần tôi
nhìn điện thoại của mình, không một cuộc gọi, không một tin nhắn.
Lòng tôi đầy băn khoăn, đầy lo lắng, ta hiểu tính Trình Nghi Bắc, anh về Bắc Lâm
không hề báo trước, tôi tin chắc trong đó có điều bí ẩn mà tôi không
biết. Dạo mới kết giao với Trình Nghi Bắc, Lý Thiệu Nham người bạn từ
thuở ấu thơ của anh từng nói đùa một câu: bảo tôi nhất định phải tiếp
tục thu phục Trình Nghi Bắc; anh ấy nói con người Trình Nghi Bắc rất
nhạt nhẽo, nhàm chán, từ nhỏ tới giờ ngoài Mạc Hoan thì hình như cậu ta
chẳng gần gũi với cô nào nữa hết. Giờ nghĩ lại, tôi chẳng biết mình đã
thu phục được Trình Nghi Bắc hay chưa, chỉ biết anh ấy đã thu phục được
tôi mất rồi. Bằng không tôi cũng chẳng đánh tài liệu sai nhiều lỗi thế
này, tự thấy bản thân mình thật thê thảm, chẳng dám nhìn luôn. Mà cái
tên đầu sỏ gây nên chuyện này đến cả bóng cũng chẳng chịu để lại cho
tôi.
Trình Nghi Bắc, chắc chắn kiếp trước em nợ anh mà.
♪Mỗi cô
gái đều mơ mình là cô gái cuối cùng của người đàn ông mình yêu, nếu xinh đẹp là vốn sẵn có thì chúc mừng, ít ra bạn cũng có tấm vé cơ hội; nào
ngờ người ấy lại thấy bạn không phải tấm vé cuối cùng anh ấy yêu, ai
cũng ngỡ ngàng…
Trần Nhất Lâm♪
** **
Cuối cùng
tôi cũng giải tỏa được phiền não, vui sướng khi nhận được điện thoại của Trình Nghi Bắc. Song lại nghĩ mình có cần làm nũng một trận không ta.
Nghĩ kĩ lại mà nói tôi đây đã là cô gái hai mươi sáu tuổi, ép buộc cỡ
nào cũng chẳng thể giống những thiếu nữ thanh niên được nữa, vội vàng
lái xe đến chỗ hẹn.
Chị tôi bảo chỉ cần Trình Nghi Bắc vẫy tay, tôi chẳng cần hỏi nguyên do, mặc kệ đó là lúc nào, nơi đâu mà lập tức bay đến.
Lúc tới nhà
hàng, Trình Nghi Bắc đã ngồi sẵn chờ tôi. Bước chân vội vàng của tôi
cũng dần giảm nhịp độ lại, tay anh cầm báo, đầu anh hơi cúi, dường như
rất chú tâm. Lúc anh làm việc cũng thế, rất chuyên tâm, mọi chuyện xung
quanh cũng gác sang một bên.
Tôi đến, nhẹ nhàng ngồi xuống. Anh ngẩng đầu nhìn tôi mỉm cười, tay đặt báo qua một bên.
“Đói rồi chứ gì! Gọi món đi!” Anh đẩy menu qua cho tôi.
Tôi hơi nhíu mi, lòng dấy lên những tiếng nói không hài lòng, phải chăng tôi thích ăn món gì anh cũng chẳng biết?
Tùy tiên gọi vài món, tôi không nói gì nữa, dù tình cảm này nhỏ nhoi hèn mòn, chuyện anh vô duyên vô cớ về Bắc Lâm, tôi vẫn thấy anh nên cho tôi một lời
giải thích hợp lí.
Anh nhìn tôi cười, không mất tự nhiên như tôi, “Về Bắc Lâm là quyết định mới đây nên không trao đổi với em được. Chắc không giận đâu nhỉ?”
Bắc Lâm được xem là công ty trang phục thời trang hàng đầu, nội bộ lại nhiều phức
tạp, bàn tán lung tung. Thâm quầng dưới mí mắt cộng thêm sắc mặt nhợt
nhạt nói cho tôi biết dạo này anh bận rộn bao nhiêu, kì lạ là anh ấy
không bao giờ kể những chuyện vụn vặt này với người khác, anh chỉ chú
tâm làm, sau cùng mới lấy thành quả cho mọi người cùng xem.
Tôi nhớ lúc trước mình từng hỏi anh sao lại làm thế.
Anh nói:
chẳng ai ngó ngàng đến người chưa thành công, dù anh ta cố gắng thế nào
chăng nữa; Báo, TV cũng chỉ phát những vĩ nhân và thành công của họ,
người ta cũng chỉ quan tâm đến cố gắng của vĩ nhân, chỉ phát quá trình
khốn khó của họ mà thôi.
Khi em chưa thành công, bất kể em làm gì cũng chẳng ai ngó đến.
Nhớ tới
những lời này lại không khỏi thở dài, chắc anh mệt chết mất, “Sao được
chứ? Việc tuy nhiều nhưng vẫn phải chăm lo cho sức khỏe nữa, đừng có bỏ
bữa, ngày ba bữa quan trọng lắm.”
“Em nói
chuyện giống mẹ anh thật.” Anh cười, nhìn tôi, “Có điều hôm nay hẹn em
ra ngoài là có chuyện khá quan trọng muốn bàn với em.”
“Chuyện gì?” Tôi lắng nghe.
“Em mong anh ăn đủ ngày ba bữa đúng không?”
“Đúng.”
“Em cũng mong anh thường xuyên nghỉ ngơi đúng không?”
“Đúng.”
“Em cũng mong chúng ta gặp nhau mỗi ngày đúng không?”
“Thì sao?”
“Em đến Bắc
Lâm làm thư kí cho anh đi, người khác không biết thói quen của anh, lúc
nào cũng nhầm lẫn. Em đến Bắc Lâm sẽ giúp anh giảm không ít phiền não
đâu, còn có thể nhắc nhở anh ăn uống.”
Nhân viên
Bắc Lâm đều trải qua quá trình đào tạo chuyên nghiệp, làm gì để xảy ra
vấn đề gì lớn chứ. Nhưng tôi cực kì hạnh phúc, ít ra anh vẫn nghĩ đến
tôi.
“Em cần phải suy xét đôi chút.” Tôi dùng dao nhỏ cắt miếng thịt bò.
“Xin mời Trần tiểu thư sơm n