
đại.
Ý tưởng này của cô hoàn toàn có căn cứ. Hiện nay, càng ngày
càng có nhiều người thích tới vùng nông thôn để du lịch kỳ nghỉ, vì bầu
không khí ở đó trong lành, nhiều cây cối xanh tươi, chỉ có một khuyết
điểm là điều kiện sinh hoạt không thuận lợi. Nếu như có thể cung cấp một nơi vừa gần gũi thiên nhiên, vừa có đầy đủ tiện nghi cần thiết thì nhất định sẽ rất thu hút. Hơn nữa, dùng đá để xây dựng sẽ là một kiến trúc
độc đáo.
Vương Y Bối còn suy nghĩ tới việc bên ngoài những căn
nhà đá sẽ trồng các ruộng rau xanh, cho phép khách du lịch có thể vào tự chọn loại mình thích, tự nấu ăn, như vậy phần nào sẽ giúp mọi người cảm thấy thân thiết và gần gũi hơn. Nghe qua ý tưởng có vẻ phức tạp, nhưng
thực ra sẽ cắt giảm được khá nhiều chi phí. Đối với những người không
muốn tự làm cơm, đương nhiên khu nghỉ dưỡng sẽ cung cấp dịch vụ này.
Mọi người đều cảm thấy phương án của cô rất mới lạ và có phần khó tin, hoàn toàn phá vỡ quan điểm truyền thống. Vương Y Bối vẫn tỏ ra kiên quyết,
nhanh chóng chốt lại kế hoạch.
Mấy ngày nay bọn họ nghiên cứu bàn luận, Trần Tử Hàn không tham gia một câu. Anh chỉ quan sát Y Bối không
ngừng trao đổi với đồng nghiệp, giải thích những vấn đề khó hiểu, những
lúc cô mải mê làm việc, không ai có thể quấy rầy được cô.
Anh nhìn cô như vậy, không hiểu sao lại có cảm giác như mình đã đánh mất thứ gì đó, vĩnh viễn không bao giờ tìm lại được.
Trần Tử Hàn không ngờ Vương Y Bối lại chủ động tới tìm mình, đương nhiên là
vì chuyện công việc. Cô trình bày toàn bộ suy nghĩ và giải thích phương
án của mình cho anh nghe. Cô biết rõ quan điểm của anh và Lộ Ôn Diên
nhất định tương đồng, chỉ cần có thể nhận được ý kiến của anh cũng coi
như đã thành công một nửa rồi. Trần Tử Hàn không có bất cứ hoài nghi gì
về bản kế hoạch của cô, chỉ có một vài vấn đề nhỏ, anh phát hiện ra và
lập tức chỉ ra cho cô thấy rõ những điểm không hợp lý. Vương Y Bối
nghiêm túc lắng nghe và ghi nhớ, trở về sẽ tiến hành sửa chữa.
“Em chăm chỉ thế này có được sếp tăng lương không thế?” Trần Tử Hàn muốn
phá vỡ bầu không khí nghiêm túc ngột ngạt này, tiếc là quan hệ hiện tại
giữa họ chẳng còn gì có thể nói với nhau.
“Anh có thể ý kiến trực tiếp với sếp của em.” Vương Y Bối cười.
Cô sẽ không bao giờ nói ra, rằng khi ở trước mặt anh, cô vĩnh viễn không
muốn mình tỏ ra là một kẻ nhu nhược, không có chí tiến thủ.
“Cái này có thể cân nhắc.” Anh thản nhiên nói, ngón tay chỉ vào một chỗ ý bảo cô sửa chữa.
Vương Y Bối kinh ngạc. Người đàn ông trước đây từng bị cô chê là học dốt Văn, vậy mà hiện giờ anh chỉ cần liếc mắt qua văn bản một lần đã nhìn thấy
sơ hở.
“Dự định sẽ ở lại Hoa Thịnh lâu dài sao?” Anh biết cô lâu nay vẫn làm ở công ty này.
Vương Y Bối ngẩng đầu: “Anh định “săn đầu người”[1'> đấy à?”.
[1'> Hành vi mời mọc, câu dẫn nhân viên tài giỏi của các công ty khác tới
công ty mình làm việc. “Săn đầu người” hiện nay đã trở thành một nghề.
Trần Tử Hàn cười: “Anh chỉ đang nghĩ, em làm việc ở đấy lâu rồi, chắc là đãi ngộ rất tốt, sau này mời anh đi ăn một bữa chắc không thành vấn đề?”.
Cô nhíu mày nhìn anh.
Trần Tử Hàn lại gõ gõ xuống tập tài liệu, ý muốn nói mình đang dùng thời
gian riêng tư để giúp đỡ cô. Y Bối trợn trừng mắt, quay đầu đi giả vờ
không thấy. Thấy cô như vậy, nỗi phiền muộn trong lòng anh tan biến.
Dáng vẻ cô lúc này mới thật sự giống cô trước đây, hễ bất mãn là sẽ lộ
rõ ra ngoài mặt để mọi người xung quanh đều biết cô đang tức giận.
Phương án lần này gửi đến Hoàn Quang nghe nói Lộ Ôn Diên rất hài lòng. Nghe
được tin đó, Vương Y Bối mới thấy nhẹ người. Họ rời khỏi Lam Sơn, về tới công ty, Hướng Vũ Hằng cho tất cả một ngày nghỉ phép, còn mời cả tổ đi
ăn mừng. Ở Lam Sơn lâu như vậy, hôm nay được trở về ai nấy đều rất hưng
phấn.
Đồng nghiệp hết người này tới người khác tới chúc rượu
Vương Y Bối, khen ngợi công lao của cô lần này. Cô không thể từ chối, bị chuốc uống khá nhiều.
Mọi người đều quyết không say không về,
mãi đến lúc mấy người say khướt rồi, Hướng Vũ Hằng mới đứng dậy đi thanh toán, phân công mọi người đưa nhau về.
Vương Y Bối phải uống
nhiều, dù không say nhưng cũng váng đầu. Hướng Vũ Hằng đỡ cô đứng dậy,
chuẩn bị đưa cô về. Ra khỏi nhà hàng, gió đêm ùa tới khiến Vương Y Bối
tỉnh táo hơn một chút, cô nhẹ nhàng rời khỏi cách tay Hướng Vũ Hằng.
Vào trong xe, cô hạ cửa kính xuống. Xe lao đi vù vù khiến mái tóc của cô rối bù, nhưng cô cảm thấy rất sảng khoái.
Hướng Vũ Hằng nhìn cô qua tấm gương chiếu hậu, dịu giọng nói: “Đi Lam Sơn lâu vậy rồi, đã có thể quét người kia ra khỏi đáy lòng chưa?”.
Y Bối nhìn anh ta, cảm thấy con người này thật là khiến người khác mất hứng,
tâm trạng đang vui vẻ của cô đột ngột bị phủ mây đen.
“Không biết anh đang nói gì.” Cô nhắm mắt lại, giả vờ không hiểu ý.
Hướng Vũ Hằng vẫn cố chấp nòi: “Bố tôi gọi điện tới căn dặn nhất định phải
chiêu đãi cô một trận ra trò, ông cụ xem ra có vẻ rất hài lòng về dự án
lần này, còn hỏi tôi, cô có bạn trai chưa?”.
Y Bối hé mắt nhìn
Hướng Vũ Hằng, rồi lại tiếp tục nhắm lại làm bộ như đang ngủ. Hướn