
ông thích cô giới thiệu với mọi người anh là bạn trai của cô, anh làm việc ở nơi nào. Anh có cảm giác như cô đang mượn cớ khoe
khoang. Vậy mà giờ phút này, ngay cả việc cô và anh có quen biết, cô
cũng không muốn thừa nhận chứ đừng nói đến những điều khác…
Trần
Tử Hàn gượng cười, nhìn thấy nắm rau hẹ trên vỉ nướng hình như đã cháy
đen, anh không động tay, bởi vì anh rõ hơn ai hết, cô nhất định sẽ không ăn.
Thời gian trôi đi, tình hình cũng thay đổi, lúc ấy người ta
mới đành lòng thừa nhận rằng mình năm xưa ấu trĩ đến thế nào. Anh tưởng
rằng mình đã cố gắng làm tốt mọi thứ nhưng không biết hoá ra mình đã sai quá giới hạn. Anh muốn thành công, muốn chứng tỏ bản thân, nhưng sự
nghiệp và tình yêu không nên nảy sinh xung đột như thế. Lúc ấy, anh biết cô cũng đã cố gắng hết mình, nhưng anh lại chỉ biết đốc tâm trí và sức
lực vào sự nghiệp, nên đã phóng đại vô hạn những hành ấu trĩ của cô.
Tình cảm khi ấy đã đi tới ngõ cụt, bây giờ nhìn lại mới thấy những chuyện
dẫn đến chia tay là những chuyện nhỏ nhặt chẳng đáng kể, thậm chí còn mơ hồ không rõ vì sao năm xưa hai người lại đi vào đường cùng như thế.
Dù biết vậy, nhưng anh hiểu rõ, nếu mọi chuyện có tái diễn thì e rằng vẫn
cứ là kết cục đó. Chúng ta lúc nào cũng chỉ thông suốt mọi chuyện khi nó đã xảy ra và ta đứng ở vị trí người ngoài cuộc để nhìn lại, còn lúc
chưa thoát ra được thì lại luôn ngốc nghếch.
Lam Sơn rất rộng,
Vương Y Bối rất muốn đi du ngoạn khắp ngọn núi này một chuyến, muốn
thưởng thức cảnh đẹp tự nhiên mà tạo hoá ban tặng cho nơi đây.
Cô vừa mới chuẩn bị xong mọi thứ, định xuất phát thì Trần Tử Hàn xuất hiện.
“Nghe nói em muốn đi ra ngoài thăm thú.” Anh đảo mắt qua chiếc ba lô của cô: “Trùng hợp anh cũng đang có ý định đi tản bộ”.
Y Bối xoay người lại nhìn anh, đang định từ chối thì thấy anh cười. Ánh
mắt như muốn nói cho cô rằng anh biết thừa cô sẽ từ chối, hơn nữa còn ẩn hiện ý thách đố xem cô có dám đi cùng anh hay không.
Vương Y Bối gật đầu: “Chẳng có mấy khi có hứng thú!”.
Trần Tử Hàn không nói gì, đường nhìn chậm rãi di chuyển xuống đôi giày cao
gót của cô. Vương Y Bối vẫn thờ ơ, trong lòng thầm nghĩ, anh nhất định
không biết được rằng, năm đó sau khi hai người chia tay, cô đã một mình
chạy lên núi trong bộ dạng rất điên khùng, chân đi giày cao gót mười
phân, leo lên rồi lại chạy xuống, đến nỗi chân không còn cảm giác. Xuống núi rồi, cô cảm thấy rất tự hào, cảm thấy mình thật vĩ đại. Bởi vì
trong quá trình chạy xuống, cơ thể dồn trọng tâm về đằng trước, cô có
cảm giác như sắp lăn xuống, nhưng không, cô vẫn khống chế được, vẫn bình an sống sót. Đến bây giờ cô đã quen với giày cao gót rồi, dù đi đường
dài cũng không sợ.
Thấy Y Bối không nói gì, cũng không có ý định đổi giày, Trần Tử Hàn cau mày, định nhắc nhở cô, nhưng ngẫm nghĩ một lát lại thôi.
Anh đi đằng sau cô, nhìn thẳng vào bóng lưng gầy kiên nghị kia, không muốn
thừa nhận cô đã vô thức thay đổi đến nỗi khiến anh cảm thấy xa lạ. Lúc
này anh chợt cảm thấy thật nực cười cho cái ý nghĩ rằng mình hiểu rất rõ cô. Bước chân của cô rất nhanh, đã không còn là cô gái năm nào suốt
ngày cần anh kéo tay đi nữa rồi.
Trần Tử Hàn cười chua chát, có cảm giác món báu vật anh cất giấu kỹ vừa bị người ta trộm mất.
Vương Y Bối đi một đoạn xa mới ngồi xuống một tảng đá lớn nhẵn bóng để nghỉ
chân. Cô không để ý tới Trần Tử Hàn, hiện giờ chỉ có hai người, cô không cần thiết phải tiếp tục giả vờ hoà nhã với anh. Cô lấy chai nước ra
uống, uống xong cũng không nhìn anh, ánh mắt cô rơi trên sườn núi trước
mặt. Ngọn núi đó hình như nối liền với Lam Sơn, điều khiến cô tò mò là
ngọn núi đó có một mảng trống rất rộng.
“Chỗ đó trước đây là trường học.” Trần Tử Hàn trả lời cho nghi hoặc trong lòng cô.
Vương Y Bối cười, tỏ ý đã hiểu. Trần Tử Hàn hiểu rõ nụ cười của cô ẩn chứa
điều gì, chắc chắn cô đang nghĩ Hoàn Quang rất ghê tởm, chỉ vì muốn khai thác nơi này làm khu nghỉ dưỡng mà dọn dẹp cả trường học của bọn nhỏ.
Trần Tử Hàn không ngại thái độ của cô, anh đi đến ngồi xuống bên cạnh cô, chừa lại một khoảng cách thích hợp ở giữa.
“Ngôi trường đó điều kiện vật chất không tốt, cũng không có giáo viên tình
nguyện ở lại dạy học, tụi trẻ muốn đi học cũng phải leo đường núi chênh
vênh hiểm trở.” Anh liếc sang cô: “Công ty anh đã xây dựng một trường
học khác thay thế, cung cấp trang thiết bị dạy học miễn phí, mời giáo
viên giỏi tới dạy, cung cấp một môi trường học tập tốt nhất có thể cho
bọn trẻ”.
Anh còn không nói hết, ý kiến này là do anh đề ra, mục
đích một phần cũng là vì muốn động viên người dân ở đây chuyển đi. Các
bậc làm cha mẹ ai cũng mong con cái mình có điều kiện sống tốt, mà giáo
dục chính là bước đệm đầu tiên. Đương nhiên đề nghị này dễ dàng nhận
được sự ủng hộ của chính quyền địa phương, đồng thời cũng giúp tạo một
hình ảnh đẹp cho Hoàn Quang.
Không cần anh nói thì thực ra Vương Y Bối cũng biết mọi chuyện không chỉ đơn giản như vậy. Làm gì có ai làm
việc tốt mà không có mục đích chứ, ngay cả việc các công ty lớn quyên
tiền từ thiện còn là nhằm mục đích