
quảng bá hình ảnh nữa là, Hoàn Quang
đương nhiên không ngoại lệ.
Thấy cô tiếp tục im lặng. Trần Tử Hàn cũng không có biểu hiện gì khác. Nghỉ ngơi một chút, Vương Y Bối quay
sang cười với anh: “Em chỉ muốn đi loanh quanh một chút, không có ý định khác. Anh muốn đi đâu thì cứ đi, không cần theo em đâu”.
Tốt nhất là đi hai con đường khác nhau.
“Nhưng anh đang nghĩ, lúc đi chúng ta cùng nhau đi, bây giờ nếu tách ra mà em
có việc gì bất trắc, người khác sẽ nghĩ anh thế nào đây?”
Vẻ thản nhiên của anh khiến cô chợt tức giận không rõ lý do: “Chẳng lẽ em bị dã thú ăn thịt hay sao?”.
“Cái đó không chắc.”
Vương Y Bối nhếch môi cười nhạt, tiếp tục đi về phía trước. Cô phát hiện con
đường này mang giày cao gót thật khó đi, gót chân rất dễ bị thụt xuống.
Sau mấy lần gót giày cô bị thụt, Trần Tử Hàn mới nói: “Có thể đi con
đường đằng kia, không có đá vụn và bùn đất”.
Vương Y Bối nghi hoặc nhìn anh, nhưng cô cũng biết không thể tiếp tục đi đường này, đành nghe theo ý kiến của Trần Tử Hàn.
Cô không ngờ ở đây lại có một con đường nhân tạo, dù không rộng nhưng bề
mặt khá bằng phẳng. Cô đã tới đây lâu như vậy mà không phát hiện ra,
không tránh khỏi tò mò vì sao anh biết.
Trần Tử Hàn giải thích
qua loa: “Trước kia từng tới đây một thời gian”. Anh ở đây suốt mấy
tháng trời, đầu tiên là tới để thuyết phục người dân ở đây di dời, sau
đó đi khắp cả vùng này xem xét một lượt, bàn bạc với Lộ Ôn Diên về tình
hình ở đây, điều kiện sinh hoạt thật sự rất tệ, người dân thì không ưa
bọn họ, nhiều lúc còn chẳng kiếm được thức ăn. Bằng cách này, anh đã đặt từng bước từng bước chân vững chắc ở Hoàn Quang. Anh không gia đình
chống lưng, nên anh muốn cuộc sống thế nào thì phải dựa hoàn toàn vào
mình.
Vương Y Bối không hỏi thêm, dù có thể nhận ra trong ánh mắt anh có gì đó không bình thường.
Dọc đường, Trần Tử Hàn chẳng khác nào một hướng dẫn viên du lịch, giải
thích với cô rất nhiều thứ. Y Bối nghiêm túc lắng nghe, nhưng trong lòng rất băn khoăn, rốt cuộc anh đã ở đây bao lâu mà lại thông thuộc đến
thế?
Cô do dự, cuối cùng vẫn quyết định đưa chai nước trong túi cho anh.
Đôi mắt Trần Tử Hàn chợt hiện lên nụ cười. Từ sau khi gặp lại nhau, đây là
lần đầu tiên cô chủ động tốt với anh. Anh có thể cảm nhận được, thỉnh
thoảng cô để lộ ra tâm trạng bực bội và sự căm ghét trong mắt.
Trần Tử Hàn nhận lấy chai nước, thành thật nói: “Đằng trước có một con suối”.
Vương Y Bối liếc anh một cái, chẳng cần nói cô cũng có thể nhận ra được anh
quen thuộc nơi này đến thế nào, biết rõ chỗ nào nghỉ chân được, chỗ nào
có cảnh đẹp, chỗ nào có suối. Cô không muốn suy nghĩ quá nhiều lý do anh hiểu nơi này, cô nhắc nhở bản thân đừng tìm hiểu anh quá kỹ, giảm đi
được chút nào, tốt chút ấy.
Trần Tử Hàn dừng chân, uống hết hai
chai nước, rồi đi tới phía trước lấy nước suối. Đây là lần đầu tiên
Vương Y Bối được thấy nước trong suốt như vậy, không kìm được đi tới
dùng tay hứng nước để uống. Hương vị mát lành hoàn toàn khác với nước
uống hằng ngày.
Dòng suối xanh trong, đến mức nhìn rõ lớp đất bùn dưới đáy. Cô cố ý thò tay xuống khuấy khuấy, một lát sau nước nổi lên
những vẩn đục ngầu, nhưng lại chờ thêm chút nữa, toàn bộ đất cát lắng
xuống, nước lại trong veo như cũ.
“Chỗ này thật giống một viên ngọc quý.” Cô không nén được khẽ than.
Trần Tử Hàn hưởng ứng: “Đất thiêng người ta, bồng lai tiên cảnh, chính là như thế này”.
Ánh mặt trời bị tầng tầng lớp lớp lá cây cản lại, bầu không khí bị bao vây
giữa rừng cây rất lâu không thể tuần hoàn. Cô từng rất muốn đi du lịch
với người đàn ông này, chỉ có hai người với nhau. Hôm nay có lẽ là ông
trời dành cho cô một cơ hội để bù đắp tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời.
Cô gạt bỏ thành kiến về những ngày đã qua, thoải mái tán gẫu với anh, chỉ
có điều, nhất mực không đề cập tới quá khứ. Cô tự nhủ, có lẽ chỉ có gạt
bỏ thành kiến mới có thể buông nỗi không cam lòng lâu nay, mới là cái
phao tốt nhất để cứu lấy mình.
Hai người quay về tới nơi thì trời đã tối. Vương Y Bối vẫn cố gắng giữ khoảng cách với Trần Tử Hàn, cô
không muốn người khác nhìn mình với vẻ mặt dò xét.
Cuộc họp buổi
tối, Vương Y Bối trình bày rõ ràng vấn đề lấy nhiệm vụ bảo vệ môi trường làm ý tưởng thiết kế kiến trúc nơi này, điểm khác biệt với các khu du
lịch truyền thông sẽ là bảo toàn cảnh vật nơi đây đến từng cành cây,
từng ngọn cỏ. Trợ lý Ngô là người đầu tiên phản đối, nhưng lần này Y Bối rất kiên quyết, dự án là do cô đứng mũi chịu sào, nếu như thất bại, cô
sẽ tự tìm tới tổng giám đốc chịu tội. Mọi người họp tới tận khuya, đầu
tiên là trao đổi về bố cục địa hình nơi này, sau đó là cách thức vận
chuyển nguyên vật liệu lên đây. Ý tưởng Vương Y Bối đưa ra là, không
thiết kế kiểu cách quá cầu kỳ, xa hoa, mà trái lại, “giản dị” sẽ là
phong cách chủ đạo. Đối với cảnh quan nơi này, cô đã ít nhiều quen
thuộc. Ở đây sẵn có rất nhiều đá, hoàn toàn có thể tận dụng chúng để xây dựng những căn nhà đá nhỏ, bề ngoài không cần mài nhẵn nhụi mà sẽ đế so le tự nhiên như thế. Trong phòng sẽ được lắp đặt trang thiết bị hiện