Duck hunt
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322775

Bình chọn: 8.00/10/277 lượt.

h nghề nghiệp, như thể đang quảng cáo

thuốc: Tin tôi đi, loại thuốc này hết sức công hiệu, tác dụng phụ lại

cực ít, ở ba bệnh viện hàng đầu khác đã sử dụng, được người ta khen ngợi hết lời, thử một chút là biết ngay…

Mồm trơn như thoa mỡ, nói

không vấp váp, vẻ mặt điềm tĩnh thản nhiên, nếu khiến người ta phải cảnh giác, ai còn chịu mua thuốc nữa?

Nhìn gương mặt đỏ bừng của cô, Lục Trình Vũ đành nói:

-Anh không có ý đó.

Nhưng ngay sau đó lại bí từ.

Anh muốn nói cho hoa mỹ một chút, nhưng lại cảm thấy dù nói gì thì ý tứ sau cùng vẫn là: Tôi và em lên giường, chưa từng nghĩ sẽ làm em ễnh bụng,

cho dù phải bỏ đi một sinh mệnh, cũng không muốn kết hôn với em. Chẳng

lẽ cứ cảm thấy quả trên cây nào ngon là phải vác nguyên cái cây ấy về

trồng trong sân nhà mình?

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng không nói ra

lời, dù thế nào trong chuyện này phụ nữ vẫn thiệt thòi hơn đàn ông. Anh

bỗng cảm thấy mình thật tồi tệ, nếu không thì tất cả lũ đàn ông đều tồi

tệ, đều mang tâm lý ăn may, miếng ngon để trước miệng, không ăn thực phí hoài.

Một lúc sau anh mới lên tiếng, vô thức tung ra một chiêu thái cực:

- Chuyện này, em tính sao?

Đồ Nhiễm khẽ cắn môi, cúi đầu nhìn ngón chân, ủ rũ lên tiếng:

- Em không muốn làm phẫu thuật, không tốt cho sức khỏe, hơn nữa con người em cũng hơi mê tín, dù sao cũng là một sinh mạng, lúc này đã không đơn

giản chỉ là một tế bào nữa, em không muốn sát sinh. Trước khi tới đây em đã do dự suốt hai tuần, cho nên nếu có thể…. – Cô lấy đầu ngón chân di

di vào vũng nước trên mặt đất, như muốn lau sạch nó đi, nghĩ lại lại

thấy không thể làm được. – Dĩ nhiên anh cũng cần có thời gian để suy

nghĩ… Hay là thế này, anh trả lời em muộn một chút cũng được, nhưng đừng kéo dài quá, được không?

Lục Trình Vũ thầm thở dài, lòng nghĩ cô gái này đã quyết theo đến cùng rồi, anh ậm ờ một cách thỏa đáng:

- Em xem hai chúng ta chưa tiếp xúc được bao lâu, chuyện hôn nhân vốn dĩ

đã hơi chóng vánh, lại thêm một đứa bé nữa thì càng phức tạp. Chuyện này không thể xốc nổi được, phải suy nghĩ kỹ càng, trước sau đều phải thu

xếp rõ ràng, em nghĩ kỹ thêm đi, anh hy vọng em có thể nghĩ thêm.

Vẫn luôn cúi đầu lắng nghe, lúc này Đồ Nhiễm ngẩng phắt lên nhìn anh:

- Cũng đúng, có chuyện có thể xốc nổi được, có chuyện thì không. – Cô thò tay ấn nút thang máy, một lúc sau như sực nhớ ra điều gì, cô quay lại

nhét vào tay anh một tấm ảnh. – Đây là tấm ảnh đầu tiên của con anh. –

Cô nói nhỏ. -Không có hứng thú thì cũng nhìn một cái, có duyên đối diện, vô duyên gặp mặt, tốt xấu gì cũng là duyên phận.

Cửa thang máy

mở ra, Đồ Nhiễm xoay người bước vào trong, chiếc ô trên tay cô nhỏ ra

vài giọt nước, vẽ nên một dấu vết ngắn ngủi trên sàn nhà lát gạch trắng

xám, ngăn cách hai người.

Lục Trình Vũ cầm tấm ảnh rảo bước về

phòng điều trị tăng cường. Ở cửa có một đám người đang xúm xít, nhặng

xị, người nhà bệnh nhân hoặc gào khóc hoặc lau nước mắt, bác sĩ, y tá

tất bật, vội vã, chân không kịp chạm đất, quần chúng xung quanh người

sầu thương, kẻ hào hứng ra mặt.

Anh túm lấy một đồng nghiệp đang đi ra:

- Giường nào thế? Tình hình thế nào?

Người đồng nghiệp khẽ lắc đầu, vẻ mặt buồn bã:

- Ông Trương, lại là tim ngừng đập cấp tính. Tối qua vừa cứu một lần, đáng tiếc…

Nói xong vỗ vỗ vai anh.

Y tá đẩy chiếc xe nhỏ tới, bên trên là ga gối trắng tinh gấp gọn gàng.

Lục Trình Vũ thầm thở dài, cúi đầu nhìn bức ảnh siêu âm trong tay mình,

trong tấm ảnh có một đốm nhỏ, chỉ bằng hạt đậu gần bên trái “ hạt đậu”

là một đốm sáng nhỏ xíu nhưng rất bắt mắt, như thể đang nhảy nhót đầy

sức sống.

Anh nghĩ, đó là một trái tim.

²²

Lục Trình Vũ cảm thấy mình hơi bội bạc.

Thực sắc tính dã, chúng sinh bản năng[2'>, huống hồ con người là động vật duy nhất biết hưởng thụ tình dục. Nhưng giờ đây, chuyện này lại trở thành

một cơ chế khuyến khích sinh đẻ, cho anh hưởng vài giây ngọt ngào rồi

lại muốn anh phải gánh vác trách nhiệm cả đời.

[2'> Câu nói trong sách Mạnh Tử, ý nói ăn uống và tình dục là hai đặc tính cơ bản của con người.

Hai chữ “cả đời” này khiến anh thấp thỏm, nếu khi đó có thể kìm chế ngọn

lửa dục, nếu anh không tới góp vui ở cuộc liên hoan của đám bạn đểu kia, nếu không có lần cửu biệt trùng phùng, thì đã chẳng có những chuyện

lằng nhằng như bây giờ.

Hôm đó vừa vào cửa, Lục Trình Vũ đã chú ý tới cô gái ngồi cạnh Chu Tiểu Toàn, không hẳn là rất xinh đẹp, nhưng

khuôn mặt ấy trông rất quen.

Thoạt nhìn anh vẫn chưa thể xác

nhận được, cho tới khi cô ấy cười, mũi hơi chun lại, vừa ra dáng con

buôn lại có phần hơi khờ khạo, anh bỗng nhớ ra cô gái này là ai. Nhiều

năm trước cô thường vô duyên vô cớ khóc thầm, khóc một hồi thở không ra

hơi, nói không nên lời, gương mặt ngây ngô nhòe nhoẹt nước mắt.

Khi đó anh còn trẻ người non dạ, gặp phải tình cảnh như thế, bao bối rối và chán nản đều hiện rõ trên mặt. Hai người ngồi cách nhau một cái bàn

nhưng không nói gì, căn phòng lặng ngắt như tờ.

Hôm nay, Lục Trình Vũ cảm thấy hơi khó để gộp người con gái trước mắt và bóng dáng mơ hồ trong ký ức kia lại làm một.

Anh để ý thấy h