Old school Easter eggs.
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323831

Bình chọn: 7.5.00/10/383 lượt.

m càng ưng. Lúc này bà Vương Vĩ Lệ

cảm thấy chàng con rể đi học ở nước ngoài về lại không chút kênh kiệu,

nhà mình thật sự có phúc. Hơn nữa, chuyện con gái sảy thai khiến bà bất

giác phải cúi đầu trước mặt người ta, sợ mình lại bị người ta bắt thóp,

vì thế càng không thể chậm trễ việc rút ngắn khoảng cách giữa hai bên.

Đồ Nhiễm đang định múc cháo cho mình, bà Vương Vĩ Lệ lập tức lên tiếng:

- Con múc thêm cho Tiểu Lục đã.

Cô đang định cắn một miếng sủi cảo, bà lại nói:

-Con hỏi xem Tiểu Lục thích ăn gì đã, rồi để phần cho nó, ăn bánh mì Tây hơn một năm trời rồi, chắc chắn là thèm đồ ăn Tàu lắm đây.

Đồ Nhiễm đành phải húp tượng trưng một chút cháo, dù sao cô cũng chẳng muốn ăn.

Bà Vương Vĩ Lệ hỏi con rể:

- Nghe nói con định dọn về căn nhà trước kia của mẹ đẻ con à?

Nghe thấy hai từ “mẹ đẻ”, Đồ Nhiễm biết ngay mẹ mình lại cố tình.

Lục Trình Vũ vẫn bình tĩnh và lễ độ như thường:

- Bệnh viện muốn con thứ Ba tuần sau đi làm luôn, sau này sẽ bận rộn, cho nên nhà luôn sẽ tốt hơn.

Bà Vương Vĩ Lệ gật đầu, dặn dò con gái:

- Con giúp Tiểu Lục dọn nhà trước, còn đồ của con để mẹ sắp xếp cho. –

Rồi bà lại nói. – Công việc thì công việc, chuyện con cái cũng phải tính dần đi. Một là sinh con khi còn trẻ, đứa bé sẽ thông minh. Hai là nhân

lúc mẹ vẫn còn nhúc nhích được, hai đứa làm gì thì cứ làm, còn cháu thì

gửi chỗ mẹ, không hề ảnh hưởng đến công việc, tha hồ mà yên tâm. Còn về

chuyện trước kia, mẹ nghe nói cũng có nhiều người bị như vậy. Thời gian

đó công việc của Nhiễm Nhiễm vất vả, tối nào cũng phải chuẩn bị bài, ban ngày lại phải phụ đạo nhân viên mới, chẳng khác gì giáo viên đại học….

Đồ Nhiễm nghe không lọt tai, không nhịn được ngắt lời bà:

- Mẹ, công việc của con và việc ở trường là hai việc khác nhau, nếu có

thể ở lại trường làm việc thì chẳng còn ai muốn đến công ty con làm đâu.

- Nếu lúc đầu con đồng ý học thạc sĩ thì sau khi tốt nghiệp nhất định có

thể ở lại trường. – Nói đến đây, bà Vương Vĩ Lệ liếc sang phía Lục Trình Vũ. – Làm việc thì làm, đừng vất vả quá, con thì nhất định phải có,

phải tranh thủ thời gian.

Mấy câu nói này của bà khiến Đồ Nhiễm

cảm thấy rất khó chịu, lại lo lắng Lục Trình Vũ sẽ nghĩ ngợi, không nhịn được liếc nhanh về phía anh một cái, đối phương chỉ bình thản dạ một

tiếng, không nói gì thêm.

²²

Đồ đạc của Lục Trình Vũ ở ký túc xá không nhiều, chỉ hơn nửa ngày đã dọn xong.

Thứ Hai, Đồ Nhiễm vẫn đi làm như thường lệ, lúc gần tan ca mới nhận được

điện thoại của anh, nói tối nay có hẹn với bạn, không về nhà ăn cơm.

Hôm trước Đồ Nhiễm hỏi anh có liên lạc với nhà họ Lục không, nhận được câu

trả lời là không, trong lời anh nói không hề có ý muốn về đó thăm hỏi,

rõ ràng không đặt những người đó vào trong lòng.

Đồ Nhiễm cảm

thấy con trai không nói thì thôi, nhưng làm con dâu mà cũng không nói

tiếng nào thì lại không thỏa đáng, vì thế bèn ra mặt thông báo với bên

kia một câu. Ông Lục nghe thấy con trai về nước đương nhiên phấn khởi,

lại quen thói phô trương, muốn mời họ hàng và bạn bè tới liên hoan.

Ai ngờ Lục Trình Vũ nói, anh bay đường dài mệt mỏi, ngày mai lại phải dậy

sớm đi làm, thẳng thừng từ chối. Nhưng giờ lại nói muốn đến chỗ bạn, Đồ

Nhiễm nhận ra anh không có ý định báo cáo tỉ mỉ với mình, cũng kìm chế

không hỏi nhiều, thong dong về nhà một mình.

Thấy con gái về một mình, lại chẳng nhắc chữ nào đến chuyện dọn nhà, bà Vương Vĩ Lệ cảm thấy không thoải mái.

Bà cố tình dọn dẹp quần áo và mấy đồ phụ nữ lặt vặt của Đồ Nhiễm trước mặt cô, thậm chí ngay cả bộ chăn ga đỏ rực mà bà tặng cô hôm cưới cũng đóng gói cẩn thận, nhưng Đồ Nhiễm coi như không nhìn thấy gì, càng không ừ

hữ bất kỳ điều gì, ăn tối xong ở lì trong phòng bà ngoại không ra ngoài.

Bà bèn nghỉ tay xem ti vi, bộ phim có tên Động gì thì động, chớ động lòng, xem được một nửa thì không ngồi yên được nữa, liền chạy vào phòng nhìn, hai bà cháu đang chụm vào một góc chơi bài. Bà sa sầm mặt, lôi xềnh

xệch cái va li đỏ lâu lắm không sờ đến từ trong đống đồ linh tinh ra, đá thúng đụng nia, cả nhà đều nghe thấy.

Nhưng Đồ Nhiễm vẫn chẳng tỏ vẻ gì, cho tới khi bà quăng cái va li rầm rầm trên sàn phòng khách, gào lên:

- Đồ Nhiễm, mày ra đây!

Lúc này cô mới chạy ra như thể không có chuyện gì.

Bà nóng ruột, nhưng lại không tiện nói rõ ra.

Lúc đầu bà cứ ngỡ Lục Trình Vũ nhớ nhung con gái mình nhiều hơn một chút,

nhưng qua hai ngày quan sát ở cự ly gần, mới phát hiện vốn dĩ không phải như vậy, hai đứa này hoàn toàn không giống hai vợ chồng tân hôn tiểu

biệt, thậm chí còn chẳng khá hơn bạn bè bình thường, không giống như

đang cãi vã, nhưng khi ở cạnh nhau cũng ít khi nói chuyện, nói ra rồi

thì đúng thật là tương kính như “băng”[1'>.

[1'> Nhại câu thành ngữ “tương kính như tân”, nghĩa gốc là vợ chồng kính trọng nhau như khách.

Chữ “tân” đồng âm với chữ “băng”, ý nói hai vợ chồng đối xử với nhau

lạnh nhạt.

Đồ Nhiễm là con gái, lại ở nhà mẹ đẻ, có dè dặt một

chút cũng là bình thường, nhưng Lục Trình Vũ này cũng chẳng mặn mà chút

nào, điều này quả thực có gì đó không ổn.

Bà rất muốn kéo con