
gọn gàng. Anh vừa mới uống rượu, giờ nằm trên giường thấy hơi
chếnh choáng, cảm giác say ập đến, nhen lên một ngọn lửa hừng hực trong
cơ thể. Trong lúc mơ màng, anh nghĩ: mặc kệ cô ấy có muốn hay không, cứ
gọi tới làm một cái đã rồi nói sau.
Nếu có người hỏi anh mong đợi gì ở người bạn đời, căn bản Lục Trình Vũ sẽ không trả lời ngay được,
còn câu trả lời sau một hồi suy nghĩ thì tám chín phần là nói hươu nói
vượn theo công thức.
Không phải chưa từng suy nghĩ nghiêm túc về
những kế hoạch lớn trong đời, đôi khi ngẫu hứng, cũng sẽ nhớ lại chuyện
cũ, nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy nhạt nhẽo, vô vị. Tình cảm dù có
mặn nồng tới đâu cũng đối nghịch với sự đời thô tục, tuy con cái đều
huề, cuối cùng một người vui duyên mới, một người ôm hận mà chết, tình
người và sinh mệnh đều yếu ớt như nhau. Lâu dần, đối với mối quan hệ hôn nhân, anh không hẳn là kỳ vọng, cũng không phải không mong chờ gì, chỉ
cảm thấy vừa vặn là được, trà trong tách chẳng cần đầy, cây cao bên
đường cũng không cần cứng cáp quá mức. Không đủ dẻo dai, cứng cáp càng
dễ gãy.
Mấy ngày liên tiếp, Lục Trình Vũ bận rộn đúng như dự
đoán, sự bận rộn này khiến cho cuộc sống có thêm hương vị, có người dồn
tình cảm vào hôn nhân sau tình yêu hoặc tình yêu ngoài hôn nhân, có
người lại dồn vào công việc, hoặc vùi đầu chốn sòng bạc như những con
bạc khát nước.
Bệnh viện lớn, ngày tháng của bác sĩ nam khoa
Ngoại luôn trôi qua trong muôn màu muôn vẻ, vừa có cảm giác phấn khích
khi thực hiện những ca mổ, vừa có cảm giác mãn nguyện khi cứu được mạng
người, đương nhiên còn có các tranh luận về y học muôn hình vạn trạng,
các nàng y tá trẻ trung xinh đẹp, những bác sĩ nữ thành thục giỏi giang, những cô trình dược viên dịu dàng, duyên dáng. Đồ Nhiễm cũng là một
trong số họ, chỉ có điều khi đó, cô không hề õng ẹo, ăn ngay nói thẳng,
tính cách cũng nhanh nhẹn.
Gần đây Lục Trình Vũ cảm thấy, từ khi
anh về nước, cô hơi khép mình, tuy là đăng ký cho phải phép, cuộc sống
vợ chồng lại chỉ có thể tùy duyên chứ không thể cưỡng cầu.
Đương
nhiên những chuyện này anh cũng chẳng có thời gian để so đo, ngày nào
cũng chân không chạm đất, ngồi không ấm chỗ, đến khi tan làm, đường phố
đã lên đèn.
Hồi trước đi học, anh cho rằng những gì đạt được đều
tỷ lệ thuận với độ chăm chỉ, nay đi làm lại càng tin đạo lý này. Sau
những nỗ lực, cảm giác thuận buồm xuôi gió cực kỳ thỏa mãn.
Đặc
biệt là ở một nơi như khoa Ngoại, nếu không có cơ hội đứng mổ, với bác
sĩ trẻ mà nói là một chuyện rất tồi tệ, cho dù nhiều rủi ro, quá trình
lâu dài và mệt mỏi, nhưng hễ có ca mổ, người người lại tranh nhau làm.
Tính chất công việc mâu thuẫn lại có sức hấp dẫn riêng, thúc đẩy những cảm
xúc sục sôi vẫn chảy trong con người anh, khi nhìn thấy Lý Sơ Hạ, anh
vẫn đang chìm đắm trong những cảm xúc đó, không thoát ra được. Đó là lần hội ngộ đầu tiên của họ kể từ khi anh về nước.
Thang máy trong
khu phòng bệnh khá trống trải, khi Lục Trình Vũ vừa bước vào, Lý Sơ Hạ
liền cảm thấy một ngóc ngách nào đó của con tim được lắp đầy, dù anh chỉ đứng im nơi đó, vẻ mặt bình thản, lời lẽ ngắn gọn.
Hai người học cùng nhau nhiều năm, nhưng lại chỉ gật đầu chào hỏi, sau đó không ai lên tiếng.
Những giây sau đó tưởng ngắn mà lại dài dằng dặc.
Bức tường bốn xung quanh giống như những tấm gương, Lý Sơ Hạ để ý thấy anh
mặc sơ mi màu xanh da trời nhạt, cà vạt rất hợp, trong vẻ trầm tĩnh
thành thục đầy nam tính, phảng phất chút khí chất thư sinh ung dung,
thảnh thơi.
Trước đây cô đã cảm thấy, những người thân hình cao
to, mặc áo sơ mi là ủi phẳng phiu kiểu chính thống nhất định sẽ rất đẹp, nhưng khi đó anh vẫn còn là sinh viên, chẳng để ý tới chuyện đó, sau
này anh quay lại với cuộc sống độc thân, chắc cũng không đủ kiên nhẫn để ngày nào cũng là lượt quần áo. Vì thế trong ấn tượng của cô, từ trước
tới nay anh ít khi mặc áo sơ mi, nhưng con người luôn thay đổi, bất tri
bất giác đã thay đổi.
Tâm trạng của Lục Trình Vũ không tệ, khi
tâm trạng tốt tư duy càng thêm nhạy bén. Anh ngẩng đầu lên nhìn con số
đang nhảy trước mặt, ánh mắt lướt qua gương mặt Lý Sơ Hạ trong tấm
gương, cô vẫn luôn mỉm cười theo thói quen, khóe miệng khẽ nhếch lên như có như không. Hồi trước thích cô, có lẽ là vì ấn tượng trong một khoảnh khắc, trên sân vận động đông người như vậy, anh chỉ nhìn thấy một mình
cô, người con gái ấy, khi cười đôi mắt cong cong, lấp lánh đoan trang,
khó mà quên được.
Nhưng, người hay cười cũng thường hay khóc, đại khái là khó mà tránh khỏi những biến động cảm xúc tương đối phong phú.
Đồ Nhiễm cũng hay cười, chỉ có điều chưa từng thấy cô khóc… Phải rồi, Lục
Trình Vũ sực nhớ, hồi trước khi không làm được bài cô sẽ khóc, điểm thi
không cao cũng khóc, nước mắt đã khóc cạn rồi, con người này một khi
thay đổi, coi như thay đổi hoàn toàn.
Thang máy kêu “tinh” một tiếng, Lục Trình Vũ thoáng ngập ngừng, rồi rảo bước ra ngoài.
Lý Sơ Hạ tụt lại phía sau theo thói quen, trước đây là đi theo sau, hơi tụt lại một chút.
Anh khi đó quen kéo tay cô bước về phía trước, cô là kẻ chậm ch