Ring ring
Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Đừng Nhân Danh Tình Yêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323953

Bình chọn: 9.5.00/10/395 lượt.

t càng lúc càng dày, màn mưa giăng mắc, Lục Trình Vũ vẫn cảm thấy cô nên che ô.

Lúc trước đã nhìn thấy cô từ xa, bắt đầu từ khi cô bước vào cửa tiểu khu.

Đồ Nhiễm mặc không nhiều, áo khoác màu cà phê, khăn quàng thật to với gam

màu nóng khoác trên vai, đầu đội một cái mũ len. Thắt lưng thắt chặt,

càng lộ rõ bờ eo mảnh mai và đôi chân dài. Nửa khuôn mặt cô khuất sau

chiếc khăn quàng mềm mại, trông vừa không đủ ấm áp lại có phần mệt mỏi.

Dù như vậy, cô vẫn bước thật chậm trong thời tiết này.

Anh gọi cô lên xe, cô bèn lên xe.

Cửa xe mở ra, khí lạnh ùa vào, mang theo mùi hương dịu dàng lành lạnh.

Lục Trình Vũ bỗng có chút không thích ứng được, mùi hương này khác hẳn mùi

thuốc trong bệnh viện, không thể khiến anh tỉnh táo hơn, ngược lại còn

khiến con người ta trong nháy mắt trở nên ngơ ngẩn, cũng may mà sạch sẽ, không phải mùi rượu bia thuốc lá gì.

Nhiệt độ trong xe vừa phải, Đồ Nhiễm gỡ khăn quàng xuống, để lộ ra khuôn mặt mộc không trang điểm

và chiếc cổ trơn bóng, làn da trắng ngà nổi bật giữa những màu sắc trầm

tối xung quanh, sáng chói mắt. Cô tháo mũ xuống, tuyết bám trên len tan

thành giọt nước, có mấy giọt rơi xuống mu bàn tay anh, loang thành một

mảng. Cô vén mái tóc ẩm sang một bên, để lộ ra thuỳ tai với chiếc bông

tai nhỏ xíu, cô sờ chiếc bông tai theo thói quen, động tác thoải mái,

dịu dàng hệt như trước đây.

Lục Trình Vũ cho rằng mình nên làm một điều gì đó, anh đưa tay nới lỏng cà vạt ra một chút.

Sau đó, tự tận đáy lòng mình anh cảm thấy, người con gái trước mắt lại gầy

đi, cằm không tròn trịa như dạo trước nữa, sắc mặt cũng không được tốt

lắm, vì thế anh nghĩ một lúc rồi nói:

- Có mệt không?

Tiếc là đối phương vừa nghe thấy câu này, vẻ mặt lại ánh lên nét đề phòng.

Anh đã quan sát rất lâu, dường như cô luôn có một thói quen, chỉ cần anh

lên tiếng, ánh mắt cô sẽ thay đổi, trở nên chăm chú và đề phòng. Tình

cảnh này chẳng khác nào một số người nhà bệnh nhân, luôn luôn nghi ngờ,

lại dám phán đoán, nghi ngờ khả năng chuyên môn của bác sĩ, nghi ngờ họ

không đủ tận tậm, nghi ngờ họ vì tiền mà kê thuốc bừa bãi, nghi ngờ họ

nói năng úp mở là đang tìm cách đòi phong bì… Quá trình này kéo dài, cho tới khi cả hai bên đều trở nên dè dặt, phòng bị, cuối cùng khiến cho sự giao tiếp bình thường trở thành mắt xích yếu nhất trong quan hệ giữa

người với người.

Chỉ có điều, khi cô đối diện với người khác thì vẫn ổn.

Không ngoài dự tính, câu trả lời của Đồ Nhiễm rất dè dặt:

- Hôm nay đồng nghiệp của em tìm em có việc, hai hôm trước em đều về sớm.

Anh nhất thời không nói gì.

Trước đó, thấy sắc mặt anh nghiêm nghị, trong tiềm thức Đồ Nhiễm đã chuẩn bị

tâm lý đánh đến đâu đỡ đến đấy, ai dè bây giờ anh lại không nói năng gì. Vì thế cô lại nói:

- Khẩu phần của con trai anh trước khi ra ngoài em đã chuẩn bị hết rồi, để trong tủ lạnh.

Anh nhìn cô:

- Chúng ta nói chuyện đi:

Lần này đến lượt Đồ Nhiễm không nói năng gì.

Lục Trình Vũ hỏi:

- Có phải em…

Cô không nghĩ ngợi nhiều liền tiếp lời luôn:

- Có phải em có ý kiến gì với anh không?

Lục Trình Vũ lại cười cười, giọng nói như đang nén một tiếng thở dài nhè nhẹ:

- Cái này khỏi cần hỏi, bây giờ ý kiến của em đối với anh chắc chắn là đầy một bồ.

Nói đoạn, anh bật đèn trong xe lên, lấy một tập hồ sơ từ ghế sau đưa cho cô.

Đồ Nhiễm không hiểu ý anh, bèn mở ra xem. Bên trong kẹp hai tờ giấy A4,

trên đó là bảng biểu tạo bằng máy tính, ba hàng bốn cột, đề mục ở mỗi

hàng lần lượt là “trước khi mang thai”, “trong khi mang thai”, “sau khi

mang thai”, đề mục mỗi cột là “Nhận xét của đối phương” và “Tự đánh

giá”, cuối cùng là “Kiến nghị và giải pháp”, phía dưới cùng còn có ngày

tháng và ô ký tên.

Đồ Nhiễm nhìn mà ngơ ngác:

- Cái gì đây, báo cáo bệnh lý à?

Lục Trình vũ khẽ hắng giọng rồi giải thích:

- Đây là… bảng ý kiến đánh giá đối phương sau hai năm chung sống của

chúng ta, thang điểm 100, cùng nhau cho điểm, có vấn đề thì giải quyết

vấn đề, có mâu thuẫn thì giảm bớt mâu thuẫn, anh đại ý chia thành ba

giai đoạn…

Cô nghĩ một lúc mới hiểu ra, lập tức hào hứng.

Càng nghĩ cô càng khoái chí, dựa vào ghế xe cười ngặt nghẽo, cảm xúc mơ hồ

vướng mắc trong lòng lúc nãy lập tức không cánh mà bay. Cô nhất thời

không nhịn được cười, cất giọng khen ngợi.

- Lục Trình Vũ, có phải anh viết nhiều báo cáo thí nghiệm quá rồi nên nó đã ăn hằn vào não anh rồi không?

Hình như anh hơi bối rối, bèn nghiêm mặt nói:

- Cách này rất hay, mục tiêu rõ ràng, rất trực quan, lại có hồ sơ lưu:

Cô vẫn cười như nắc nẻ:

- Lại còn lưu làm hồ sơ nữa, để lúc nào ra toà ly hôn thì dùng chắc? – Cô bấc giác đưa tay ra xoa đầu anh. – Con người anh hài hước thật đấy.

Lục Trình Vũ gạt tay cô ra:

- Nghiêm túc đi xem nào.

Cô cười hì hì, ngồi lại cho ngay ngắn:

- Anh rảnh rỗi như vậy, em đây sẽ chơi với anh, anh đánh giá em trước đi.

Lục Trình Vũ thật sự lất bút ra gạch lên tờ giấy mấy nét, Đồ Nhiễm ghé sát

vào nhìn, chỉ nhìn thấy ở hàng “Trước khi mang thai” và “Trong khi mang

thai” đều viết số 100. Lục Trình Vũ nói:

- Trước đó đều rất tốt, nhưng hiện giờ