
t cũng
làm cho nàng hướng tới, hơn nữa là khoe khoang, khi anh nhận diện được
cảm giác thỏa mãn, chính là cảm giác thỏa mãn thành công.
Đối với Kế Lương, thì là linh hồn hiểu nhau, quan trọng nhất là hai
linh hồn của bản thân mình phong phú với nhau bởi vậy sinh ra hấp dẫn
lẫn nhau, mà quyết không phải rất quen thậm chí nhìn rõ mọi việc lẫn
nhau. Mà linh hồn là phản ứng hoá học. Chính thức yêu nhau giữa hai
người có một loại “Lực tương tác” , không ngừng mà phân giải, hoá hợp,
cập nhật.”Lực tương tác” càng lớn, phản ứng càng kịch liệt bền bỉ, tình
yêu càng củng cố nhiệt liệt.
Lâm Miểu không hề thấy có ý gì mới khi bị ngăn ở cửa ra vào ban ngoại vụ, nàng thở dài một hơi: “Tiểu thư, các ngươi có thể có ý gì mới
không?” Sa Lộ chú ý tới Lâm Miểu nói là ‘ các ngươi ’.
Nàng nghĩ nghĩ, cho Sa Lộ lên xe, đưa Sa Lộ đến quán cà phê của đại
tửu điếm Khắc Lai Đăng tập đoàn Trường Giang và Hoàng Hà: “Ngày hôm qua
cô tới nhà ta đã nhìn thấy cô, nghe ý tứ của mẹ là cô mang thai. Mau
ngồi xuống đi, chớ đứng.”
Sa Lộ lần đầu tiên ở khoảng cách gần mà nhìn thấy Lâm Miểu, Lâm Miểu
đã gặp cô mà một chút cũng không kinh ngạc, ánh mắt sáng trong, thần sắc bình thường. Nghe Lâm Miểu cứ nhàn nhạt như vậy mà nói ra tin tức cô
mang thai, cô hoảng sợ nhìn Lâm Miểu, coi Lâm Miểu như người ngoài hành
tinh. Chồng mình cứ để cho nữ nhân mang thai, làm vợ mà lại còn trấn
định như thế, thậm chí còn quan tâm thân thể bên thứ ba. Cảm giác của cô chính là dùng hết khí lực toàn thân đánh ra một đấm, chính là không
nghĩ tới lại đánh vào bông, ngược lại chính mình lảo đảo té ngã một cái .
Cô xem thấy Lâm Miểu mặc một kiện CD trang phục hè mới nhất mới trên
tạp chí làm nổi bật tâm tư của nhân vật. Cô rất hiểu rõ, có thể mua được bộ quần áo này, không phải người có tiền có thể làm được . Váy siêu
ngắn A xanh nhạt bao vây lấy cái mông vung cao của nàng, lộ ra một đôi
chân dài căng đầy xinh đẹp; tay áo cùng mép váy dùng tơ lụa vàng nhạt
trang trí; trang bị cùng kiểu giày cao gót; cầm một cái túi Hermes xách
tay lớn màu vàng nhạt không sản xuất nữa. Sa Lộ ngầm hạ thần sắc, cái
này Lâm Miểu so với cô không biết là đẹp hơn hay ít hơn, cũng là cách ăn mặc của chính mình, khắp nơi thể hiện một loại an phận xa hoa, đồng hồ
kim cương sáng loáng vẽ rồng điểm mắt. Thanh xuân cực hạn cùng tuổi cô
cũng không tương xứng mà ưu nhã tài trí làm cho cô bị kích thích lớn.
Lâm Miểu gọi cho cô một ly sữa: “Tiểu thư, loại người như cô trong tình huống này vẫn là uống sữa tươi a.”
“Đừng trách ta không đề cập để cho cô tỉnh, ta nghĩ ngày hôm qua sau
khi cô tới nhà, hôm nay chồng ta nhất định sẽ biết cô tìm ta, ta cho cô
nhiều nhất chỉ có nửa giờ, cô nắm chắc thời gian mà nói đi, ta nghe .
Nhưng mà ta muốn nói cho cô biết, dùng chỉ số thông minh của ta và cô,
cô cũng đừng có nói ra cô cùng chồng ta yêu nhau đến cỡ nào hoặc là để
cho ta thương hại cô hoặc là đứa trẻ nói như vậy, đây là không có ý
nghĩa với ta.”
Sa Lộ khổ sở nhìn Lâm Miểu, cô còn chưa mở miệng, Lâm Miểu sẽ đem
toàn bộ lời cô muốn nói đều ngăn lại. Xem ra ngày hôm qua Lâm Miểu đã
nghe được cô cùng Quý Nhiên nói chuyện .
Nhìn thấy Sa Lộ không nói lời nào, Lâm Miểu nói ra: “Khụ, tiểu thư,
đừng trách ta đả kích cô. Cô là trong nữ nhân đến trước mặt của ta náo
loạn, một người duy nhất điều kiện bên ngoài không bằng ta. Hôm nay nhìn thấy cô, ta rất khẳng định chồng ta chính là lần thứ nhất ở bên ngoài.
Không cần phải dùng loại ánh mắt này xem ta, chỉ số thông minh của ta
không thể thấp so với cô. Tiểu thư thông minh, ta nói với ngươi là lời
nói trong nội tâm, từ ngày ta cùng anh ấy kết hôn, ta đối với anh ta
cái sự tình này liền làm ước định tương đương nguyên vẹn trước đó, cho
nên ta không có tính muốn truy cứu.”
“Chính là đây là hài tử của Giang gia bọn họ . . . . . .” Sa Lộ lệ rơi đầy mặt.
Lâm Miểu lập tức cắt đứt cô: “Ngừng! Tiểu thư, cô muốn làm cho rõ
ràng! Hôm nay cô tìm chính là ta! Nếu như cô không thể nói ra một chút
lời nói có tính xây dựng ta liền không định xã giao với cô nữa. Hơn nữa. . . . . .” Không đợi Lâm Miểu nói xong, Giang Tu Nhân như một trận gió
chạy đến bên người Lâm Miểu, anh đem Lâm Miểu từ trên ghế salon ôm lấy , ôm thật chặc vào trong ngực: “Vợ à, vợ, Miểu Miểu, Miểu Miểu của anh,
thực xin lỗi, thực xin lỗi, xin tha thứ cho anh, đừng rời bỏ . . . . . . Anh thật sự không thể không có. . . . . .” Giang Tu Nhân nghẹn ngào mà
nói không ra lời.
Tất cả mọi người nhìn thấy con mắt Giang Tu Nhân nhìn Lâm Miểu bi
thương như vậy, đáy mắt tràn ngập xin lỗi cùng bất đắc dĩ. Lâm Miểu nhìn thấy Giang Tu Nhân như vậy, nàng đột nhiên tha thứ chuyện bên ngoài của Giang Tu Nhân, ít nhất tại trong đoạn hôn nhân này anh đã bỏ ra quá
nhiều. . . . . . Bởi vì anh chân thành hơn so với chính mình.
Lâm Miểu nhẹ nhàng mà lau nước mắt cho anh: “Gặp bộ dạng giờ phút này của anh, em tha thứ cho anh, hơn nữa tin tưởng anh. Nhưng anh phải đáp
ứng em, vô luận anh muốn điều gì, cũng không thể bức vị tiểu thư này bỏ
đi hài tử, chỉ có thể là do chính cô ta qu