
o đảo mắt: “Mời em đi xem Tiểu bách hợp 《 Hồng Lâu Mộng 》.”
“Thành giao!”
Nhìn thấy Tiền Ngữ chay như bay đến bên người cậu Tôn Thái Nguyên của cô ấy, Lâm Miểu nghiêng đầu qua một bên, đối Tiền Ngữ này cô chán tới
cực điểm. Cô sợ Tiền Ngữ này thật sự muốn tại trước mặt cô khoe khoang
cậu cô ta, cô nhanh chóng lui lại đến khu nghỉ ngơi.
Điện thoại vang lên, Bộ Yên . Lâm Miểu cười tiếp nhận: “Như thế nào? Nhịn không được? Muốn dò hỏi tình huống?”
Bộ Yên ‘ xì ’ cười ra tiếng: “Buổi sáng hôm nay hắn mới từ chỗ này
của tôi rời đi, cho dù tới lượt đến người khác.” Lâm Miểu muốn gái
nhẫn tâm đều là nam nhân luyện ra, oán khí đều đánh thành sắt, nặng
trịch mà không có ngàn tám trăm độ cao ôn hóa không được.
“Tôi là muốn hỏi cô đêm nay muốn chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn, tôi hiện tại đi ra ngoài mua.”
Lâm Miểu buồn bực, lời của mình đối Bộ Yên thật sự có ảnh hưởng lớn như vậy sao? Hiện tại Bộ Yên giống như thay đổi người.
Lâm Miểu đưa lên cho Giang Tu Nhân cùng Chu Vĩnh Hạo hớp trà thanh mà cô đã chuẩn bị trước đó, Lâm Miểu đối xử nam nhân như nhau hầu hạ hai
người đẹp trai này. Người ở bên ngoài xem ra, cái cảnh này thật sự có
chút quỷ dị. Tiền Ngữ lặng yên nhìn Lâm Miểu, cô không thể không bội
phục năng lực của Lâm Miểu, đem hai người nam nhân vĩ đại cực phẩm này
dễ dàng chộp vào trên tay của mình.
Tiền Ngữ kéo tay cậu là Tôn Thái Nguyên cười híp mắt đi tới, Lâm Miểu cảm giác mình không có một chút dũng khí muốn xã giao nữ nhân này, cô
cười đối hai người nam nhân này nói: “Em đến hội sở này làm SPA.” Tiền
Ngữ trơ mắt nhìn Lâm Miểu lên xe bình điện chơi bóng, cô còn chưa kịp
hướng Lâm Miểu khoe khoang cậu cô, Phó thị trưởng thành phố trực thuộc
trung ương phân công quản lý kiến thiết, cô vừa rồi xây dựng lòng tin
lập tức tan thành mây khói.
Buổi tối tại trong nhà Bộ Yên ăn xong bữa tối Lâm Miểu làm, Chu Vĩnh Hạo đi theo Giang tiên sinh, Giang thái thái cùng rời khỏi nhà Bộ Yên.
Bộ Yên mỉm cười tạm biệt, cô biết rõ, Chu Vĩnh Hạo muốn đuổi tới trước
mặt Tiền Ngữ trấn an. Bộ Yên nhìn thấy chỗ Chu Vĩnh Hạo biến mất phát
ngốc ra một lát, sau đó đột nhiên quạt chính mình một cái tát, nhẹ nhàng mà cơ hồ không tiếng động, liền ngẩng đầu lên lặng lẽ nức nở.
Hận cũng đau, yêu cũng đau, khi nào thì có thể không hận không thương, có phải là sẽ không đau?
Bộ Yên không có đáp án, cũng tìm không thấy đáp án.
Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân nhàn nhã dạo chơi bên ngoài ghềnh. Trở
lại khách sạn Hòa Bình, Lâm Miểu tắm rửa đi ra, trông thấy Giang Tu Nhân hút thuốc trên ban công bên ngoài phòng, liền đèn cũng không có thắp
sáng, vẫn là trạng thái vừa rồi thầm chăm chú như vậy, chỉ có một chút ánh lửa đỏ sậm, khi bên môi hắn vụt sáng như ẩn như hiện. Cái nam nhân
thon dài này đứng lặng trong bóng đêm, hình dáng anh tuấn phảng phất chỉ là một bức hình lặng im đựơc cắt, mà ở sau lưng của hắn, thì là bầu
trời đêm rộng lớn cùng vạn đèn hải đăng, sáng chói giống như tinh hỏa. . . . . . Kỳ thật bộ dạng này của Giang Tu Nhân tình cảnh ngược lại thập
phần gợi cảm, lại có một chút như màn ảnh kiểu cũ Hongkong trong phim
ảnh đạo diễn tận lực an bài, có tối nghĩa mà lực hấp dẫn trí mạng .
Lâm Mmiểu nghĩ, Giang Tu Nhân cô đơn như vậy. Cô từ sau lưng Giang Tu Nhân ôm lấy hắn, nhẹ nhàng kêu lên: “A Nhân. . . . . .” Giang Tu Nhân
dập tắt thuốc lá, cầm lấy hai cánh tay của thê tử đặt ở bên môi hôn, hắn cảm động thê tử thật là tốt, có lẽ cái này còn chưa phải yêu, nhưng ít
ra hắn yêu được đáp lại, thê tử nhớ chồng thật là tốt.
Lâm Miểu nhắm mắt lại, cảm thụ nhiệt độ cơ thể Giang Tu Nhân còn có
mùi thơm hỗn hợp trên người hắn hiểu rõ có mùi thuốc lá nhàn nhạt, điều
này làm cho Lâm Miểu say mê, như vậy Giang Tu Nhân đối với Lâm Miểu mà
nói rất có lực hấp dẫn trí mạng. Nghĩ tới lần đầu tiên cô cùng Giang Tu
Nhân tiếp xúc thân mật trong nháy mắt, cô chính là bị Giang Tu Nhân như
vậy hấp dẫn đến không cách nào nhúc nhích. . . . .