
mỗi ngày đều ở đây mà tản bộ trong sân, mỗi khi
trông thấy vợ chồng già nua giúp nhau dắt díu lấy, dọc theo đường phố
chậm rãi mà đi, nàng liền nhịn không được cảm động. Sức lực của bọn họ
đã rất yếu, không đủ để trợ giúp cho người khác. Mị lực của bọn họ cũng
đã rất yếu ớt, không đủ để hấp dẫn người khác trợ giúp bọn họ. Vì vậy,
bọn họ hay dùng cánh tay già yếu giúp nhau dắt díu lấy, cung cấp lẫn
nhau một ít mặc dù quá ít nhưng cực kỳ cần trợ giúp. Người tuổi trẻ kết
bạn đi về hướng cuộc sống, nhiều nhất là cùng chung chí hướng. Người già kết bạn đi về hướng tử vong, mới chánh thức mà sống nương tựa lẫn nhau. Sau mỗi lần Lâm Miểu nhìn thấy, cái hình ảnh này hoàn toàn có thể làm
cho nàng cảm động. Nàng tin tưởng thời gian có thể bao dung vạn vật thế
gian.
Lúc Giang Tu Nhân trở lại, nhìn thấy Lâm Miểu cuộn mình cùng quần áo
nằm ở trên giường đang ngủ. Anh biết rõ, đây là biểu hiện cực độ không
có cảm giác an toàn. Giờ phút này, anh cấp bách muốn vào trong thân thể
của Lâm Miểu, chứng minh Lâm Miểu vẫn là của anh.
Anh cường ngạnh lấy tay chen từ cổ áo vào trong áo lót của Lâm Miểu,
đã được như ý nguyện cầm viên mềm nhũn mềm mại kia, ngón cái khẽ vuốt
đỉnh hạt anh đào nhỏ, môi tìm được môi của Lâm Miểu mà dùng sức hôn. Lâm Miểu bị bừng tỉnh, liều mạng giãy dụa. Anh biết rõ làm như thế nào cho
Lâm Miểu lâm vào tình dục mà không cách nào tự kềm chế, anh hiểu được
này là thân thể tuổi trẻ là khát vọng của anh. . . . . .
Dần dần, Lâm Miểu giãy dụa trở nên vô lực: “Bệnh tâm thần, anh thả em ra! Giữa ban ngày , anh có xấu hổ hay không! ?” Nhìn vợ nhỏ rất đáng
yêu của mình, anh áy náy mà hôn lên, trên tay càng tiếp tục ra sức vỗ về chơi đùa vú làm anh chịu không nổi, khàn khàn cuống họng nói: “Lâm
Miểu, Lâm Miểu của anh. Em là của anh, em không thể rời khỏi anh. . . . . . Ông trời, nhìn xem bảo bối của ai vậy? Đừng rời khỏi anh, Lâm Miểu,
anh sẽ chết .”
Mặt Lâm Miểu thoáng hồng như trái cà chua, nhưng Giang Tu Nhân lại
nhân cơ hội mà xốc ngược váy của nàng lên, cởi cái vướng bận này làm anh vẫn muốn xé nát cái váy, Lâm Miểu đỏ mặt đè chặc tay của anh, “Biến
thái!Anh gấp cái gì chứ?”
Giang Tu Nhân cười tà nói: “Nếu em lại cự tuyệt anh, anh có thể thật
sự vội muốn chết, không tin em sờ đi.” Anh lấy cổ tay đem tay Lâm Miểu
nhét vào trong quần của anh, Lâm Miểu sợ hãi kêu ột tiếng thiếu chút nữa bắn lên , bị Giang Tu Nhân xoay người ngăn chận: “Có cứng hay không?”
“Anh, làm sao anh lại không biết xấu hổ như vậy. . . . . .”
Lâm Miểu liều mạng muốn rút ra tay, toàn thân lại mềm nhũn không có
khí lực. Giang Tu Nhân một tay cởi sạch quần của mình, quần lót cùng một chỗ cũng cởi xuống , dùng thiết bổng giống như vũ khí của đàn ông mà
đẩy bụng Lâm Miểu, rên rỉ lấy tay Lâm Miểu làm cho đụng chạm, nàng chỉ
mắc cỡ trốn tránh qua lại, cuối cùng nhất lại bị Giang Tu Nhân hữu lực
mà kiềm chế, bắt buộc đem tay nàng đặt tại trên tính khí tráng kiện lửa
nóng nóng hổi của anh
Nhìn vú kia của nàng cao ngạo mà đứng thẳng. Nhìn thấy vú trắng bóng
không ngừng rung động, trong cổ họng Giang Tu Nhân phát ra tiếng thở
dốc như dã thú gào rú, liều lĩnh mà nhào tới, đem viên này dụ người phạm tội nhét tiểu anh đào vào trong miệng, dùng sức mà hút, dùng hàm răng
nhẹ nhàng mà gặm cắn.
Trên người nam nhân cuồng dã làm như con báo kiếm ăn đồng dạng, anh
dùng đầu lưỡi, tay, còn có tính khí tráng kiện giày vò lấy nàng làm cho
nàng sợ hãi.”Đẹp, thật đẹp. . . . . .” Giang Tu Nhân còn đang mơ hồ mà
phát ra từng tiếng rên rỉ, dốc sức mà mút, dùng sức mà xoa nắn, anh đẩy
Lâm Miểu ra nắm chặc tay đem vũ khí của anh nhét vào trong tay của nàng, làm cho nàng cầm, anh vịn lấy tay của nàng làm cho nàng khuấy động
chính mình. Lâm Miểu hai mắt đã ứa ra kim tinh, giữa hai chân một cổ khó có thể chịu được mà trướng đau nhức, trống không giống bao tải bị lấy
hết. Giang Tu Nhân nhịn không được mà cong cứng rắn trong tay nàng, ngâm nga : “Ừ, Miểu Miểu, em cũng muốn anh, đúng hay không? Em đều ướt đẫm. . . . . .”
Anh ở bên tai nàng thấp giọng nỉ non, Lâm Miểu mặt đỏ bừng, anh thấy
biểu lộ trên mặt nàng, rút tay ra, không đợi nàng phản ứng, vật nàng
chuyển qua, trực tiếp từ phía sau tiến vào.
“A. . . . . .” Lâm Miểu quát to một tiếng, anh thỏa mãn mà rên rỉ,
dùng cánh tay chống thân thể, nặng nề mà đụng. Lâm Miểu bị khí lực của
anh đâm dùng sức mà vặn vẹo: “Nhẹ chút. . . . . .” Giang Tu Nhân cúi
xuống thân thể hợp ở vành tai Lâm Miểu, phun nhiệt khí: “Miểu miểu, Miểu Miểu của anh tốt, vợ của anh tốt, em mà cử động nữa, anh liền không
kiên trì nổi mà muốn bắn. . . . . .”
“Ông trời! Miểu Miểu, em kẹp anh chặt thật đấy, Miểu Miểu. . . . . .
Miểu Miểu ngoan của anh.” Một bên gọi một bên càng dùng sức nhanh hơn,
tại trên lưng Lâm Miểu bắt đầu run rẩy, lớn tiếng rên rỉ, đem mặt chống
đỡ trên gối ở khe hở bên cạnh . . . . . .
Giang Tu Nhân trên mặt tất cả đều là mồ hôi, giờ phút này chính là
chịu được cao trào mang đến chấn động, anh ôm chặc lấy vợ, hai tay ở
trước ngực của nàng dùng sức mà vuốt ve, Lâm Miểu cảm thấy