
i mẹ: “Trở về đêm qua .”
Bảo mẫu tranh thủ thời gian nấu cơm cho hai người.
Giang Tu Nhân vẫn nắm tay Lâm Miểu, hai người ngồi ở trước bàn ăn mà
nhìn nhau cười, tối hôm qua thật sự là quá điên cuồng. Lâm Miểu cảm giác mình rất muốn Giang Tu Nhân, đây là từ sau khi bọn họ kết hôn thì thời
gian này là lần tách ra dài nhất, nàng phát hiện mình cũng rất nhớ Giang Tu Nhân, so với chính mình biết không nghĩ là nhớ. Nàng bất an không
yên, lại cảm thấy có chút sợ hãi, nàng sợ hãi chính mình không quản được lòng của mình, sợ hãi trầm luân của mình. . . . . .
Tối hôm qua tại hội sở bộ dạng của Triệu Cương cũng làm cho Lâm Miểu
rất đau lòng, Triệu Cương luôn lặng yên đứng ở phía sau của mình, không
so đo báo đáp, không so đo tương lai, xoay người là có thể tìm được, như tắm gió xuân. (dzụ gì nữa đây trời, cô nàng này thấy chán quá)
Địch Hà lấy lòng cũng không có đổi lấy tình hữu nghị của Lâm Miểu,
Lâm Miểu chán ghét nữ nhân này đồng dạng bái cao giẫm thấp. Có đôi khi
địch nhân là địch nhân cũng không nhất định phải là bằng hữu, Lâm Miểu
nghĩ, Triệu Cương có lẽ chưa bao giờ qua một giây đồng hồ có khả năng tự hỏi Địch Hà làm vợ hắn.
Lâm Miểu nghĩ tình duyên thế gian là đại để như thế, người người đều
theo đuổi giấc mộng của mình, có người vì danh, có người vì lợi, có
người vì tình. Danh lợi cùng tình duyên có lẽ cấu thành toàn bộ đời sống tình cảm của rất nhiều người chúng ta, người người ở trong đầu luôn
luôn một bản kế hoạch mộng tưởng. Triệu Cương đưa mắt nhìn mình rời đi,
có đôi khi biến mất cũng không đại biểu cho cái gì. . . . . . Cuối cùng
có đèn, có giấc mộng ấm áp.
Tựa như mối tình đầu.
Mối tình đầu là cảm tình đơn thuần nhất cũng cường liệt nhất, nhưng
đồng thời ở trong cũng thiếu thốn nhất, cơ hồ tất cả các mối tình đầu
đều là thập phần giống nhau. Bởi vậy, mặc dù mọi người khó có thể quên
mối tình đầu đã trải qua của mình, rồi lại thường phát hiện có thể nhớ
lại chút gì đó mà rất ít. Mà Giang Tu Nhân là tình yêu thành thục. Bởi
vì tình yêu của anh là có giá trị . Bởi vì nó là kêu gọi toàn bộ kinh
nghiệm đời người phát ra.
Lâm Miểu cũng không biết trên đời có nhân duyên định mệnh không,
nhưng là, loại vừa gặp đã thương, cả đời quyến luyến tình yêu xác thực
là có một loại sức mạnh của vận mệnh. Làm cho Lâm Miểu cảm thấy vô lực
mà yếu ớt, liền giống bị dây thừng gắt gao khống chế được diều.
Tình yêu bất luận ngắn ngủi hoặc lâu dài, đều chính là tốt đẹp. Thậm
chí lạ lẫm với khác phái trong lúc đó cũng không có cảm giác gì cả, bình tĩnh lướt qua chuyện tình, mông lung mà kích động, không hiểu mà phiền
muộn, cũng là điều tốt đẹp. Bởi vì, dù sao cũng là tuổi trẻ mà có thể
cảm thụ hết thảy cái trái tim kia . Trong sinh hoạt nếu không có gặp gở
cùng với đối chờ mong gặp gở , không khỏi quá nhàm chán. Triệu Cương một mực truy đuổi có lẽ chính là một loại tình yêu như vậy, hắn đối Lâm
Miểu mà yêu có lẽ chính là hắn muốn truy cầu hạnh phúc linh hồn nào đó.
Tình yêu không phải là người mà cuộc sống của một người đọng lại một
chút, mà là một con sông chảy. Giữa con sông này có lẽ có nhiều dòng
nước xiết. Nhưng là tất nhiên quá trình cũng có nhẹ nhàng, có lẽ đường
chính rõ ràng là đường an toàn, nhưng có thể sẽ có nhánh sông cùng với
mạch nước ngầm. Trừ đó ra, những đám mây trên trời cùng cảnh vật hai bờ
sông ở trên mặt sông chiếu ra ảnh ngược, mưa gió sẽ ở trên mặt sông từ
từ thổi rung động, đả khởi bọt nước. Để cho chúng ta thừa nhận, tất cả
con sông đây đều là những bộ phận tạo thành, cộng đồng tạo cho chúng ta
sinh mệnh tình yêu phong cảnh xinh đẹp. (hu hu, làm phần này đuối thiệt)
Lâm Miểu đứng ở trên bờ sông Trữ, nàng không biết tại sao mình lại
muốn đến nơi đây? Nhà Kế Lương cũng vừa vặn đối diện với đảo của sông
Trữ, cùng nhà Lâm Miểu nhìn nhau cách sông. Nhà Lâm Miểu tại bờ phía nam sông Trữ, nhà Kế Lương tại bờ bắc sông Trữ .
Mùa hè bắt đầu nóng rồi, đúng là đảo trên lòng sông là thời gia tốt
cho các loại loài chim sinh sôi. Loài chim tiếng kêu thỉnh thoảng vui
sướng có thể rơi vào trong lỗ tai của mọi người, trong thiên nhiên rộng lớn điềm tĩnh một chút cất dấu không khí cuộc sống nồng đậm.
Lâm Miểu cảm thấy phiền muộn, cũng không có thương tâm. Tối hôm qua
Giang Tu Nhân khuya mới về nhà, trong ánh mắt anh tránh né, Lâm Miểu
biết chắc là Giang Tu Nhân đã xảy ra chuyện nhưng không hy vọng mình
biết, đây là từ khi bọn họ kết hôn chưa từng có trải qua. Lâm Miểu nghĩ, ngoại trừ ở bên ngoài phản bội, nàng không thể tưởng được Giang Tu Nhân còn có cái gì mà trốn tránh mình.
Có mới nới cũ chính là thường tình của con người, nhưng nhân tình còn có một mặt càng thâm thúy, chính là luyến cố hoài cựu (yêu nhớ chuyện
xưa). Một người không có khả năng trẻ vĩnh viễn, cuối cùng có một ngày
sẽ phát hiện ra, cuộc sống quý trọng nhất chính là loại trải qua tang
thương thủy chung không thay đổi bạn tình. Kéo dài cuộc sống hôn nhân
hài hòa ở bên trong, tánh mạng của hai người đã có ngươi trong ta, ta
có trong ngươi, huyết nhục cùng sinh trưởng ở cùng một chỗ bình thườ