
i Ca,
chính là Tyson cắn lỗ tai người kia; thi ca, đương nhiên là vừa làm điện ảnh vừa làm thị trưởng Schwarzenegger sao; về phần Vĩ ca, thỉnh liên
tưởng ngủ một chút, cám ơn, vẫn không rõ?”
Triệu Cương sờ sờ cái cằm, nghĩ nửa ngày mới nói: “Vậy em nói cô gái
này hiện tại, đều nghĩ tìm người như vậy người nam nhân quỷ không ra
quỷ? Đây là lưu hành a hay là thời thượng a?”
“Người nào không là người quỷ không ra quỷ ?”
“Ôi, có nam nhân như vậy sao? Đây cũng là như cổ nhân còn phải trung
tây kết hợp, chịu không nổi cư nhiên còn nghĩ hắc ám, em nói là người ở nơi này, quả thực là yêu quái a. Về phần Vĩ ca nha, phải là dựa vào
bản lãnh của nữ nhân, chỉ cần nữ đủ phóng túng rồi, nam nhân nào không
cầm thú?” Nói xong, Triệu Cương mập mờ nhìn Lâm Miểu, một bộ ngươi không đủ phóng túng, Giang Tu Nhân chẳng lẽ có thể đem cô nuôi được quen
thuộc như vậy sao?
Mặt Lâm Miểu trong nháy mắt hồng thấu. . . . . . Nàng thối Triệu Cương một ngụm: “Lưu manh. . . . . .”
Triệu Cương cười ha ha, tiếng cười của hắn làm cho người chung quanh
đều bảo trì lặng im. Không có người biết rõ hắn cùng vợ Giang Tu Nhân là quan hệ như thế nào? Xem dạng bọn hắn như vậy, xác định vững chắc phải
không sợ Giang Tu Nhân biết đến. Thời điểm Lâm Miểu nhìn xem Triệu
Cương, tuy nhiên hai mắt không phải sáng rỡ như vậy, nhưng không người
hoài nghi bọn họ trong lúc đó sẽ vượt qua quan hệ nam nữ. Giang Tu Nhân
là ai? Những người này đều được chứng kiến.
Tại toilet, Lâm Miểu đụng phải Địch Hà, hai người gật gật đầu. Thời
điểm hai bên sát bên người mà qua, Địch Hà một câu thành công làm cho
Lâm Miểu dừng chân.
“Lâm Miểu, kỳ thật chúng ta là người đồng dạng tính cách. Chỉ là cô so với tôi may mắn hơn, chồng cô vô cùng, vô cùng yêu cô!”
Lâm Miểu nhún nhún vai: “Tôi xem chưa hẳn. Ít nhất tôi sẽ không ngăn
cô.” Lâm Miểu không nghĩ cùng cái người dã tâm mười phần này làm bằng
hữu. Đạo bất đồng, bất tương vi mưu. Lâm Miểu trực tiếp chặn Địch Hà cố
gắng nhích lại gần mình cái gọi là cầu hữu nghị.
Lâm Miểu chờ đám người liên can mới ra hội sở, nhìn thấy chồng của
mình cười mỉm đứng ở trước xe, Lâm Miểu cao hứng xông lại, hai người
trình diễn lại tiết mục. Nàng hét lên một tiếng, nhảy vào trong ngực
Giang Tu Nhân, chân lập tức đọng ở trên lưng Giang Tu Nhân, Giang Tu
Nhân tiếp được vợ của mình, sủng nịch hôn hôn: ” Miểu Miểu của anh, nhớ tới anh sao?” (ôi, cô bé này sao thích đu lên người anh thế nhỉ)
Lâm miểu nặng nề mà hôn trả lại hắn: “Nhớ!”
Địch Hà trêu tức nhìn Triệu Cương: “Có phải hay không muốn la chính
mình đi?” Triệu Cương quyệt miệng: “Mỹ nữ, đừng tưởng rằng chính mình
thông minh, cô không phải Lâm Miểu.” Nói xong, Triệu Cương nhìn thoáng
qua nàng, nhanh như chớp lái xe đi. Lưu lại Địch Hà còn sững sờ ở tại
chỗ.
Gần vua như gần cọp.
Lâm Miểu một mực bắt tay của Giang Tu Nhân đặt ở trên đùi vuốt ve. Từ lúc bọn họ kết hôn đến nay, lần đầu tiên xa nhau thời gian lâu như vậy. Lâm Miểu mê võng nhìn chồng yêu mị của mình, lầm bầm nói: “Em nghĩ muốn anh, ông xã, liền hiện tại. . . . . .” trong lời nói của Lâm Miểu làm
cho Giang Tu Nhân dùng con ngươi đen thật sâu ngưng mắt nhìn nàng, không nói thêm gì nữa lại một phát bắt được tay Lâm Miểu đặt ở trong miệng
khẽ cắn, sau đó đem xe dừng ở ven đường, tắt động cơ, quay đầu nhìn Lâm
Miểu, dã tính trong ánh mắt mười phần dục vọng.
Bốn phía tối như mực, chỉ có hai bó đèn xe bắn thẳng đến, như vậy
nhìn Giang Tu Nhân gợi cảm như vậy. Lâm Miểu tự động liếm liếm môi, si
mê nhìn Giang Tu Nhân. Giang Tu Nhân thoáng cái bổ nhào qua, hung hăng
hôn lên Lâm Miểu: “Vợ à, chúng ta không về nhà . . . . . .”
Giang Tu Nhân điên cuồng xoa nắn Lâm Miểu, trực tiếp dùng ngón tay tiến vào trong cơ thể của nàng.
Anh rời khỏi môi của nàng, cúi đầu xem Lâm Miểu dưới thân của anh run rẩy, tách ra. Tay kia của anh lục lọi kéo khóa kéo quần ra, móc cứng
rắn đứng thẳng ra, cho Lâm Miểu dùng ngón tay vuốt ve, anh hạ tròng mắt
liếc xem ngón tay Lâm Miểu trượt trên cứng rắn của anh, lớn tiếng rên
rỉ. Anh đẩy Lâm Miểu ngã, lưng của nàng chống đỡ trên mặt ghế đang ngồi, anh giật quần xuống, nhấc váy Lâm Miểu lên, “Miểu Miểu. . . . . . Anh
muốn em xem anh đi vào như thế nào.”
Hai chân của Lâm Miểu bị kéo ra nhìn thấy bộ phận cứng rắn của anh
chậm rãi nhích lại gần mình, chậm rãi chui vào thân thể của mình. Trong
cổ họng Giang Tu Nhân phát ra khẽ gọi, tại trong không gian nhỏ hẹp này
tràn ngập sức mạnh đánh nhau, anh cho Lâm Miểu nhìn anh: “Không cần phải nhắm mắt lại!” Hai tay của anh vịn tại hai bên trên lưng thân thể nàng, hung hăng xuyên qua, thẳng đến thời điểm cao trào, khuôn mặt tuấn mỹ
vặn vẹo giống như thống khổ, cho dù Lâm Miểu dưới thân của anh run rẩy,
run rẩy, si mê.
Trong đêm tối ở nơi này điên cuồng, dùng mỗi một tấc tứ chi bọn họ
cảm thụ thân thể của đối phương cùng tâm linh, phù hợp. Lâm Miểu nghe
được Giang Tu Nhân vui thích tại cực hạn cuối cùng bên tai nàng thì
thào, anh nói, anh yêu em. Lúc này Lâm Miểu cảm thấy rất rung động, chỗ
sâu nhất trong đáy lòng, nhộn nhạo