
không có tiền, khi ta có tiền thời điểm ta lại không thời
gian. . . . . .”
Lâm Miểu nắm tay Thành Thành lên: “Thành Thành, cậu có nghĩ tới hay không muốn làm mất vết sẹo kia?”
Thành Thành thu lại nụ cười, lắc đầu: “Mạc Phi nói qua, đây là một bộ phận của con người mình, không cần phải gạt bỏ.”
Lâm Miểu sắc mặt u ám: “Thành Thành, cậu cùng Mạc Phi đều rất may mắn. Có thể tìm tới lẫn nhau.”
Thành Thành bắt lấy tay Lâm Miểu: “Miểu Miểu. . . . . .”
Lâm Miểu ngược lại nở nụ cười: “Thành Thành, cậu thành thật nói cho mình biết, các ngươi thành công không? ” (ta không hiểu)
“Không có, mỗi lần đều bị cắt đứt. . . . . .” Thành Thành áo não gục xuống bàn, làm cho Lâm Miểu cười to không thôi.
Mạc Phi đón Thành Thành, năm mới sắp đến, cục công an là bận rộn
nhất. Mạc Phi vội vàng gói phần món ăn: “Miểu Miểu, tôi là còn tốt, có
thể đi ra ngoài đi dạo, cô không thấy chồng cô đều bề bộn thành cái dạng gì rồi? Đến bây giờ còn không có ăn đâu đấy, tôi còn phải giúp hắn mang một phần.”
Lâm Miểu phất phất tay, cho bọn họ đi trước, hiện tại Lâm Miểu chính
là người phú quý rảnh rỗi. Nàng ngồi một mình ở LLO(một trong quán cà
phê cao cấp của Bắc Trữ), lặng yên nhìn nữ nhân cách đó không xa đánh
đàn dương cầm. Cô ấy kỹ xảo thành thạo cùng tư thế ưu nhã đều hấp dẫn
lấy Lâm Miểu, Lâm Miểu rất ngạc nhiên nữ nhân này. Tuổi của cô ấy cùng
mình tương tự, cũng đang lúc này ở trong này công tác mà không phải ở
trường học. Nếu như hoàn cảnh cô ấy không cho phép, vì sao còn có thể
học Piano?
Nữ nhân đánh đàn đã xong diễn tấu của mình, cô ấy mỉm cười đối với
Lâm Miểu vẫn nhìn nàng nhìn không chuyển mắt, Lâm Miểu cũng trả nàng một cái mỉm cười.
Chỉ chốc lát, nữ nhân kia thay đổi một thân đồng dạng là kiểu CD
trang phục mùa đông mới chân thành đi về hướng Lâm Miểu. Cô thản nhiên
cười: “Lâm Miểu nhĩ hảo, tôi là Trác Quân. Tôi có thể ngồi xuống không?”
Lâm Miểu gật gật đầu.
Lâm Miểu nhìn thấy nhân viên phục vụ cùng Trác Quân lên trà: “Quân
tỷ, đây là trà của ngài.” Trác Quân gật gật đầu: “Cám ơn, xin cho chúng
ta sầu riêng bơ.” Trác Quân ân cần nói: “Lâm Miểu, đây là cửa tiệm chúng tôi mới khai trương điểm tâm, Hồng Trà phối hợp loài ngựa này đến Sera, hương vị đặc biệt hảo, cô nếm thử.” Phảng phất Lâm Miểu chính là đồng
dạng lão bằng hữu của nàng.
Lâm Miểu cũng không để ý chút nào, nàng nói rõ cám ơn, sau đó cầm lấy điểm tâm nếm thử một miếng, lại nhấp một miếng Hồng Trà, gật gật đầu:
“Có RN hương vị sâm banh.” Trác Quân cười nhạt một tiếng: “Lâm Miểu cô
thật sự là kiến thức rộng rãi.” Lâm Miểu nhún nhún vai, không có lên
tiếng.
Lâm Miểu âm thầm kinh ngạc tuổi đích thực của Trác Quân. Trác Quân
nhìn thất bộ dạng Lâm Miểu, vẫn là không sợ hãi chút nào, rốt cục nhịn
không được, cười khổ mà nói: “Lâm Miểu, tôi thật sự là phục cô. Không
nghĩ tới cô bình thản như thế.”
Phản ứng của Lâm Miểu là Trác Quân tuyệt đối không muốn hơn.
Lâm Miểu ‘ xì ’ cười: “Tôi là Giang Tu Nhân hao hết tâm tư, dùng hết
thủ đoạn đem nữ nhân tới tay, mà lại là Giang gia hắn cưới hỏi đàng
hoàng được công công yêu mến, mẹ chồng yêu thương, môn không lo, hộ
không đúng đích thực là con dâu nhỏ, cô từ chỗ nào biết được tôi hẳn là
thiếu kiên nhẫn?”
Trác Quân há to mồm nhìn xem Lâm Miểu, không nghĩ tới câu nói đầu
tiên của Lâm Miểu chỉ đem tất cả lời nàng muốn nói trong miệng đều cho
chắn trở về.
“Cô thực trẻ tuổi, tôi mới vừa rồi còn nghĩ đến theo tuổi tôi và cô không sai biệt lắm.” Lâm Miểu chân thành nói ra.
Trác Quân nhìn xem Lâm Miểu, nguyên lai Lâm Miểu sớm đã đem tâm đặt ở trong bụng. Lâm Miểu thông minh làm cho nàng không biết theo ai.
Trác Quân cười khổ nói: “Tôi 27 .”
Lâm Miểu mở to hai mắt: “Trác Quân, cô là trời ban cho cực kỳ khác
người mới có thể có lưu lại được dung nhan đích thực thiên phú. Ông
trời! Cô thật sự là may mắn!” Lâm Miểu đích thực thành khích lệ càng làm cho Trác Quân khổ sở. Nữ nhân này thậm chí không thương A Nhân.
Trác Quân hoang mang nói: “Anh ấy vì cái gì không phải là cô thì không được ?”
Nụ cười Lâm Miểu sáng lạn làm cho Trác Quân thất thần.
“Trác Quân, cô vì cái gì không thành công? Có lẽ nguyên nhân các cô
không thành công chính là đáp án của anh ấy không phải tôi thì không
được.”
Trác Quân chán nản nói: “Kỳ thật ba ba ta là bí thư thành phố Ngô
Đồng, đối với cô tuyệt đối không nghĩ tới, Giang gia cho cô vào cửa.”
Lâm Miểu không chút sợ hãi: “Trác Quân, nhưng tôi có trách nhiệm nói
cho cô biết, từ cái ngày tôi gả cho Giang Tu Nhân, tôi liền cũng không
tính toán truy cứu sự tình trước kia của anh ấy, hơn nữa tôn trọng chồng là phương thức xử lý của ta. Dù sao từ ngày đầu tiên anh ấy biết tôi
đến kết hôn cũng bất quá mới nửa năm ngắn ngủn, đối với trước kia anh ấy là người nào tôi rất rõ ràng. Kỳ thật tôi vốn đối chuyện tình của Lao
Giang Văn là có chút không vui , bởi vì anh ấy không có xử lý thích
đáng, còn đến trước mặt của ta mà náo loạn. Nhưng hiện tại tôi chẳng
phải suy nghĩ, bởi vì hôm nay cô xuất hiện, ngược lại từ trong nội tâm
tôi buông xuống chuyện cũ trước kia của