
en quần áo bó quần, cùng
giày cao, cùng chất liệu kiểu dáng bất đồng áo khoác ngoài đem Lâm Miểu
mềm mại cùng Giang Tu Nhân tuấn lãng thể hiện được vô cùng tinh tế.
Giang Tu Nhân ngồi vào một bàn của cục công an, hai người cởi áo khoác
ngoài, nhìn thấy Lâm Miểu dáng người uyển chuyển có lồi có lõm làm cho
tập thể đồng sự Giang Tu Nhân há to mồm, Giang Tu Nhân ho khan một
tiếng: “Đừng làm mất mặt, nhanh lau lau nước miếng a.”
Cân Thành Thành thân anh tuấn cùng nhóm đến công tác ở cục công an
nhìn thấy ba vòng của Lâm Miểu, nuốt xuống nước miếng, đối Giang Tu Nhân nói: “Tôi đề nghị kẻ địch trước tổng chỉ huy đồng ý cho một mình đồng
chí Lâm Miểu bồi dưỡng ba gã tân binh, bởi vì nàng hoàn toàn có cái tư
cách này cung cấp tân binh cũng đủ khẩu phần lương thực.”
Những cảnh sát anh tuấn kia tất cả đều cười gục xuống, Giang Tu Nhân
mình cũng mừng rỡ không được, Lâm Miểu đích xác là có liệu trước, đặc
biệt áo lông bó sát người, càng hiển ba vòng của nàng.
Một thân toàn bộ màu đen quần áo bó quần nổi bật ba vòng hoàn mỹ của
Lâm Miểu. Dấu diếm dấu vết quần lót hiện ra thưởng thức Lâm Miểu, làm
cho người ta thấy cảnh đẹp ý vui, không kịp nhìn.
Lâm Miểu tự giác đến quầy cơm lấy cơm, sau đó bưng lên, tự nhiên đút
vào miệng cho Giang Tu Nhân lần thứ nhất, mới đem thìa đưa cho Giang Tu
Nhân, sẽ đem bò của mình đưa đến bên miệng Giang Tu Nhân, làm cho anh
liền bắt tay vào làm đã uống vài ngụm. Người khác không rõ ràng lắm, cục công an mọi người đều rõ ràng kế hoạch của Giang đại lúc truy Lâm Miểu đó là tìm đại lực tức giận, mất đại tâm tư, người người cũng biết anh
bị Lâm Miểu ăn gắt gao. Bọn họ còn tưởng rằng lãnh đạo của mình tại
trước mặt Lâm Miểu so với con mèo nhỏ còn láu lỉnh. Hiện tại, giống như, Lâm Miểu mới là con mèo.
Một tiểu tử vươn tay đến trước mặt Giang Tu Nhân: “Thần tượng, kí tên cho ta. Thỉnh giáo dạy ta như thế nào sư tử rống biến cừu non?” Tất cả
mọi người nở nụ cười.
Lâm miểu nói: “Không có nhìn ra sao? Tôi là giả.”
Các cảnh sát tinh anh trăm miệng một lời: “Không nhìn ra , thuần thục lắm!”
Lâm miểu: “. . . . . . . .”
Giang Tu Nhân khai hội nhỏ cho bọn họ, Lâm Miểu tự giác làm việc bên
ngoài bàn kia. Vừa nhìn thấy nàng, cùng phòng Cam Trữ cũng cầm lấy chén
đĩa, đút cho Lệ Dương bên người hắn một ngụm, vẻ mặt vạn phần nói: “Bảo
bối ngoan rồi, nhanh ăn đi!” Tất cả người nghe thấy cười vang. Bao
Thiết Sơn chỉ vào Cam Trữ, cười ra nước mắt. Cam Trữ không có cười, còn
có một người không có cười, thì chính là Lệ Dương. Hắn há to mồm, Cam
Trữ ăn xong uy người kia một ngụm: “Thân ái, tại sao là chua ? !” Không
có ngoài ý muốn , Lâm Miểu mình cũng cười đau sốc hông.
Cái này một khi đoạn điển kiều bên ngoài sự mở truyền thật lâu, còn rơi vào tay Giang gia cùng Lâm gia.
Đã ngủ đủ ăn no Lâm Miểu cùng Giang Tu Nhân quyết định đến Đồng lý đi dạo, hai người vừa đi đến cửa khẩu, Lâm Miểu đã nhìn thấy chính là nữ
nhân kia ngày hôm qua bị chính mình đập bị thương, hai mắt nàng lúc này
không ánh sáng, tiều tụy không chịu nổi, tóc lộn xộn, làm cho Lâm Miểu
lại càng hoảng sợ. Nàng vô ý thức mà nghĩ từ chỗ Giang Tu Nhân tìm được
đáp án, chưa từng nghĩ Giang Tu Nhân chính vô ý thức xoa tay một chút,
phảng phất trên tay còn lưu lại dấu vết Lý Nguyên Chỉ .
Lý Nguyên Chỉ khàn giọng nói: “Lâm tiểu thư, thực xin lỗi. Cô đại
nhân có đại lượng, tha thứ cho tôi quá đáng.” Lâm Miểu trước mắt không
đồng tình cũng không cảm kích, nếu như đến lúc này Lâm Miểu còn không
biết Giang Tu Nhân bắt được nàng uy hiếp, vậy cũng không khỏi quá ngu
xuẩn.
Lâm Miểu lắc đầu: “Cô không có đối với tôi không dậy nổi, chúng ta huề nhau. Cô đi đi, tôi không muốn gặp lại cô.”
Lý Nguyên Chỉ nước mắt chảy rào rào: “Giang tiên sinh, anh có thể
không giơ cao đánh khẽ, buông tha chúng ta?” Lâm Miểu chú ý tới nàng nói ‘ chúng ta ’.
Giang Tu Nhân cười nói: “Cô không nên tìm tôi, cô đi tìm Vĩnh Hạo a.
Chuyện của các người tôi không tham gia, nhưng tôi muốn tự bảo vệ mình.”
Giang Tu Nhân cự tuyệt kéo Lâm Miểu lên xe mà đi, lưu lại Lý Nguyên Chỉ thất hồn lạc phách.
Lâm Miểu tò mò hỏi Giang Tu Nhân: “Nàng bị các anh bắt lấy cái nhược
điểm gì trong tay rồi? Em xem bộ dạng cô ấy giống như rất sợ hãi.”
Giang Tu Nhân nghĩ nghĩ: “Anh không biết nên hay không nên nói cho
em? Lại sợ em không tiếp thu được.” Điều này làm cho Lâm Miểu càng thêm
hiếu kỳ: “Đừng nói cho em anh bắt ở cô ấy là từ căn cứ chính xác.”
Giang Tu Nhân chậm rãi lắc đầu: “So với cái này chán ghét gấp một vạn lần, anh cũng không biết nên nói như thế nào cho em mới sẽ không làm em sợ.”
“Rốt cuộc là cái gì? Mau nói cho em biết đi.” Lâm Miểu làm nũng mà hỏi thăm.
“Cô ta cùng so với chính thân ca ca cô ta lớn 15 tuổi . . . . . .”
Giang Tu Nhân đều cảm giác mình không cách nào nói ra hai chữ này, thật
sự là thật ác tâm. Anh không cách nào tưởng tượng loại chuyện này.
Lâm Miểu cảm thấy quá rung động rồi, tin tức này đối với nàng mà nói vượt qua tưởng tượng của nàng đối thế gian, nàng cảm thấy chuyện này vô cùng xấu xí. Lâm Miểu giật giật miệng: “