
có chết lần nào đâu, có người chưa nói lần nào thì lại chết.
Tôi lên tầng, nằm trên giường của mình, trong đầu chỉ có Mã Tiểu Vĩ và
Vũ Hán, tôi mơ màng, cảm thấy tôi đang nhớ nhung điên cuồng, tôi không
thể tiếp tục với Sách Nhan được nữa, tuyệt đối không.
Tôi sợ Sách Nhan làm phiền nên tắt di động.
Cái gã Mã Tiểu Vĩ này, sao chẳng thèm hỏi tôi đã về tới Bắc Kinh chưa?
Hắn không nhớ tôi sao? Ngắn quá, có hai mươi tư giờ đồng hồ, tình yêu
thiêu đốt tôi, tôi là người như vậy, đã yêu là lòng như có ngọn lửa cứ
cháy mãi, cháy mãi. Cháy vì ai nhỉ, đã từng vì Sở Giang Nam, nhưng
Sở Giang Nam không thèm nhận, từng vì Sách Nhan, lòng hai người đều có lửa nên thiêu đốt cả người kia, bây giờ, tôi cháy vì Mã Tiểu Vĩ,
dành cho Mã Tiểu Vĩ là đúng nhất. Chỉ có hắn thôi.
Nhạc tin nhắn vang lên.
Tôi bật dậy, tưởng là Mã Tiểu Vĩ.
Nhưng lại là Sách Nhan.
“Em quên rồi sao? Em yêu, đừng tin đàn ông, tôi sẽ yêu em cả đời! Tôi đã
từng bị đàn ông làm đau đớn, nên tôi không bao giờ yêu đàn ông nữa,
đừng đi vào vết xe đổ của tôi, được không? Tôi không trách em, ai cũng có thể phạm sai lầm, tôi không thể sống thiếu em, em yêu, về đi, về
với tôi đi!”.
Tôi nhắn trả lời Sách Nhan:
“Không được nữa rồi!”.
Bốn chữ đó khiến Sách Nhan cáu điên:
“Không được nữa rồi? Cái gì không được? Hồi đầu cô nói thế nào, chẳng phải
nói là yêu tôi cả đời sao? Cô nói xa tôi cô không sống nổi còn gì!”.
Thật là trẻ con không chịu được! Tôi cáu tiết, cái con mụ điên này, tự nhiên đi hỏi như thế, hồi đầu mới yêu nhau thì ai chả nói những lời ngọt
ngào tình tứ, đầu óc u mê nói cái gì chẳng được, nhưng, nói rồi thì sao?
Tôi tắt luôn máy, xem ra Mã Tiểu Vĩ cũng chẳng thèm để ý tới tôi.
Nhưng tắt máy rồi tôi lại bắt đầu lo cho Sách Nhan.
Rốt cuộc đó là Sách Nhan, là người tình của tôi, là chị tôi.
“Cô không đến với tôi, tôi sẽ chết”. Tin nhắn lại tới.
“Đừng có chết”. Tôi trả lời cô ta.
“Tôi sẽ chết”.
“Đừng chết được không? Chúng ta như thế này là không bình thường, chị Sách Nhan, tôi vẫn thích đàn ông hơn.”
Tôi gọi Sách Nhan là chị.
“Mẹ kiếp! Cô nói cô hận đàn ông, giờ lại yêu đàn ông?”.
Tôi chẳng nói lại được. Phải rồi, tôi từng nói như thế, tôi nói tôi hận
đàn ông, thực ra gã đàn ông đó là Sở Giang Nam thôi, tôi chỉ muốn giết
hắn, hắn đã chà đạp lên lòng tự tôn và sự kiêu ngạo của tôi, hắn khiến cho tôi chẳng có chỗ chui, tôi hận đàn ông là vì hận Sở Giang Nam.
Nhưng lúc này, tôi không hận nữa.
Tôi bắt đầu thích đàn ông, thích một gã đàn ông như một tên lưu manh. Tôi
không thể cho hắn biết tôi có rất nhiều tiền, cứ cho là nhà khá giả
bình thường thôi là được, nếu không động cơ của hắn sẽ không đơn thuần
nữa. Mã Tiểu Vĩ khác với Sách Nhan, Sách Nhan là con nhà giàu, không
có khái niệm về tiền, còn Mã Tiểu Vĩ lần đầu tiên gặp tôi đã hỏi: “Cô
có tiền không? Tôi không có tiền mời con gái ăn đâu”.
“Tôi sắp chết rồi”. Hai giờ sáng, Sách Nhan lại nhắn tin tới.
“Chị làm gì rồi? Chị làm việc gì ngu ngốc thế?”. Tôi gọi điện cho cô ta.
“Tôi đã nuốt một gói kim, một gói, hết một gói. Tôi muốn thử cảm giác kim
đâm vào tim, để cho gói kim đâm chết tôi đi, tôi muốn biết tim đau thì
đau tới mức nào”.
Tôi cảm thấy đầu mình vang lên một tiếng “ầm”.
Thôi xong!
Xong rồi!
Tôi dậy, run run gọi 120, rồi tôi cũng ý thức được gọi điện cho Sở Giang Nam và Vu Bắc Bắc, may mà gọi được.
Sở Giang Nam lúc đó đang thêm giai điệu cho một mẩu tin trên báo.
Vu Bắc Bắc vừa pha một cốc trà Bích Loa Xuân cho anh, anh đang hát cho Bắc Bắc nghe.
Điện thoại kêu.
“Là tôi, là tôi!”. Tôi sợ hãi hét lên: “Sách Nhan đã nuốt một gói kim, tôi vừa gọi 120, hai người mau tới đi!”.
Bắc Bắc nghe rõ ràng, Khả Liên gọi là “hai người”.
“Được, bọn tôi đi ngay!”.
Đây là lần đầu tiên chúng tôi gọi cho nhau, lại chính vào lúc hỗn loạn
nhất, tôi nghĩ tới Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam, nhớ tới những người bạn
thân thiết nhất mà xa xôi nhất ở Bắc Kinh của tôi.
Tôi đang hoảng hốt tới quên cả đường. Tôi đang gặp phải vấn đề khó khăn nhất trong đời.
Sách Nhan đã tự sát, sắp chết, cô ta đã nuốt kim!
Họ gần như tới bệnh viện cùng lúc, tôi nhào tới, nhìn thấy Sách Nhan vẫn đang cười, mặt cô ta trắng bệch, bác sĩ nói:
“Không có cách nào khác, phẫu thuật sẽ để lại vết thương, kim đã nuốt vào rồi sẽ được thải ra ngoài từng cây một, mỗi ngày phải ăn nhiều chất xơ,
như rau hẹ, rau cần”.
Sách Nhan cười:
“Khả Liên à, em có đau lòng không?”.
Nước mắt của tôi rơi từng giọt rất lớn trên áo. Tôi đau đớn, phải, tôi
đau, người đàn bà này đã từng má ấp môi kề với tôi, sao tôi lại không
đau? Sao lại không?
Tôi nắm tay Sách Nhan:
“Sao chị ngốc thế!”.
Sách Nhan quay nghiêng mặt đi:
“Em đau lòng là được rồi, cuối cùng em cũng thương tôi, em cuối cùng cũng thương tôi rồi”.
Vu Bắc Bắc và Sở Giang Nam đứng bần thần ở một bên, chuyện này biết
giúp thế nào. Cuối cùng phải nói gì, nói ai? Lâu lắm rồi không gặp
nhau. Bắc Bắc nhận ra Khả Liên xinh hơn trước nhiều, không còn là một
cô gái để