Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327734

Bình chọn: 10.00/10/773 lượt.

, em chỉ muốn quà thôi mà, hơn nữa cũng là anh đã đồng ý trước rồi mà..."

Nam Dạ Tước cúi đầu xuống đang lựa thứ gì đó, có vẻ như anh thiếu

kiên nhẫn mà ngẩng đầu lên, " Không phải anh cho em tự chọn sao, Dung

Ái, anh không thích con gái không hiểu chuyện."

Dung Ân cảm giác được hai lỗ tai có chút nóng lên, cô ngẩng đầu lên, bàn tay của Nam Dạ Tước đem đầu

cô áp trở lại " Em chọn đồ của em đi."

Cô đành phải giả câm giả điếc, lúc này, người phục vụ cũng biết làm

thế nào để hóa giải sự ngượng ngùng, đem toàn bộ trang sức kiểu mới từ

trong quầy ra để trước mặt Dung Ái, rồi giới thiệu từng thứ một

Dung Ái mặc dù được nuông chiều, nhưng ở mặt này cũng rất hiểu

chuyện, khóe miệng cứng đờ rất nhanh liền câu lên, cầm lấy túi xách đi

về hướng quầy hàng khác, " Tôi muốn cái này, cái này, còn cái kia nữa."

Dung Ân ngẩng đầu nhìn về phía gương, cô vén tóc sang một bên, đôi bông tai này, trong lòng cô rất thích, "Chúng ta đi thôi."

" Không xem cái khác nữa sao?" Hai tay Nam Dạ Tước xuyên qua eo của

cô đặt ở tủ trên mặt bàn, đôi môi mỏng ghé sát tai, hai mắt cũng bởi vì

ánh sáng long lanh phát ra từ nó mà trở nên sáng hơn.

"Không xem nữa, em chỉ thích cái này."

Khóe miệng anh vì những lời này mà giương lên. Trước giờ, anh mua cho cô nhiều đồ như vậy, mà cô chưa từng đeo, huống chi cô nói thích trước

mặt anh, Nam Dạ Tước tâm trạng trở nên thật tốt, đưa tay vén tóc Dung Ân ra sau tai, "Anh cũng thích"

Nhân viên kê hoá đơn, Dung Ái cũng chọn vài món rồi đi tới, Dung Ân nói còn muốn xem một chút, rồi một mình đi tới quầy khác.

"Tiểu thư, đây là nhẫn ngón út của nam, thủ công tinh tế, thiết kế đơn giản, cô muốn xem không?"

"Dung Ân vừa liếc đã nhìn thấy một chiếc trong số đó, nó nằm trong

góc, không màu mè như các kiểu dáng khác, cả chiếc nhẫn sáng lấp lánh,

chỉ có phía trên được điêu khắc hình cỏ ba lá rất nhỏ, nhìn rất xứng với chiếc bông tai của cô, "Cho tôi xem cái này một chút, được không?"

Nhân viên lấy chiếc nhẫn ngón út ra, Dung Ân đeo nó lên ngón áp út

của mình, vừa in, cô nhìn thoáng qua giá cả, phải hơn hai vạn tệ

"Tiểu Thư, muốn tặng ai phải không?"

Nam Dạ Tước đang đi về hướng bên này, Dung Ân mang chiếc nhẫn trả về, "Lần sau tôi lại đến mua."

Cô xoay người đi đến trước, tầm mắt người đàn ông liếc qua quầy hàng, " Có phải là em nhìn trúng thứ gì không?"

"Không có, em chỉ xem linh tinh thôi."

'Nam Dạ Tước kéo tay của cô đi ra cửa, không hề để ý Dung Ái ở sau

lưng, cô gái dậm chân, sắc mặt rất không cam lòng, nhìn bóng lưng của

hai người đi ra cửa, cô từ trong túi móc điện thoại ra, gọi vào một dẫy

số.

Hai người ở trung tâm mua được rất nhiều thứ, đa số đều là quần áo,

thức ăn, đồ dùng, Nam Dạ Tước quen tiêu tiền như nước, xài được hay

không xài được, cứ vừa ý thì nhét vào xe đẩy hàng. Dung Ân theo ở phía

sau, thấy một số thứ thực sự không cần dùng đến,rồi đem nó nhặt lên rồi

đặt vào chỗ cũ.

Trở lại trong xe, Dung Ân thắt dây an toàn, " Em muốn đi thăm Tư Cần và bà nội."

Vừa rồi còn lộ rõ hương vị năm mới, mà giờ đã phảng phất nỗi buồn

không thể diễn tả, Nam Dạ Tước không nói lời nào, nhưng chiếc xe đã quay đầu lại.

Đến khu mộ, đã gần giữa trưa, ánh mặt trời vừa đúng chiếu rọi lên

toàn bộ phía trên những cây tùng bách vững chãi, Nam Dạ Tước đậu xe ngay ngắn trong bãi đậu xe, anh chuẩn bị mở cửa, liền nghe Dung Ân nói,"Anh ở đây chờ em, em đi một mình."

Động tác đi ra ngoài của Nam Dạ Tước khựng lại, anh biết rõ, cái chết của Tư Cần, Dung Ân luôn có khúc mắc với anh, " Được"

Anh dõi mắt theo nhìn Dung Ân đi vào khu mộ, cô mua hai bó hoa bách

hợp, sau khi đăng kí ở phòng thường trực, liền đi về phía mộ Tư Cần.

Dung Ân không ngờ, sẽ gặp Hạ Tử Hạo ở đây, người đàn ông mặc bộ âu

phục màu đen, thân hình cao lớn đang quỳ một chân trước mộ Tư Cần, bên

trong có đặt bó hoa tươi cùng với đồ ăn mà Tư Cần thích khi còn sống.

Năm mới sắp đến, người đàn ông này, anh không phải đang ở cùng vợ mình

vui vẻ đón xuân sao? Tại sao lại chật vật như vậy mà quỳ gối ở đây, ống

quần thẳng thớm dính không ít bụi bẩn, Dung Ân không gặp anh cũng gần

một năm rồi, chỉ là ngẫu nhiên có thấy trên TV, Hạ Tử Hạo kết hôn với

tiểu thư nhà họ Giang, sau khi cưới, luôn dùng hình tượng yêu thương

xuất hiện ở trước mặt công chúng, tương kính như tân.

Dung Ân đặt hoa trong tay xuống mộ Tư Cần, người đàn ông lúc này mới để ý có người đến.

Anh ngẩng đầu lên, Dung Ân trông thấy hai mắt anh đỏ rực, so với lần

đầu tiên khi cô gặp anh, người đàn ông thật sự tiều tụy, Dung Ân chuyển

ánh nhìn về phía tấm hình trên bia mộ vẫn còn giữ nguyên vẻ mặt cô lúc

trước. Cô vẫn còn nhớ rõ, hình ảnh Tử Hạo lúc đó lột tôm cho Tư Cần, một con, ánh mắt yêu chiều, rồi một con nữa, gương mặt hạnh phúc.

Người đàn ông không nghĩ tới sẽ gặp Dung Ân vào lúc này.

Anh cười nhẹ, "Có thể trò chuyện với cô ấy, cũng chỉ có hai chúng ta."

"Anh bây giờ đã có cuộc sống của mình, quên Tư Cần đi, không phải là tốt hơn sao?"

Dung Ân nhìn ra được, người đàn ông này thật lòng yêu Tư Cần, anh

nâng tay phải lên, ngón tay thon dài vuốt l


Lamborghini Huracán LP 610-4 t