
ung Ân có thể cảm giác được miệng vết thương đang cọ xát trong lòng bàn tay cô.
Cô buông màng mi xuống không nhìn vào hai mắt Nam Dạ Tước, người đàn
ông trầm mặt hồi lâu, chính vào lúc Dung Ân cho rằng bản thân sẽ không
có được đáp án, thì anh mở miệng, chỉ là giọng điệu không mang theo sự
khinh thường và hứng thú như bình thường, có chút trang nghiêm, "Sao có
thể không hận, anh hận không thể một phát súng giết em, hận không thể xé toạt ngực em ra xem thử, trái tim đó của em là đỏ hay đen...."
Cổ họng Dung Ân hơi nghẹn lại, bàn tay đang để trên người anh muốn rút lại.
Nam Dạ Tước nhanh một bước giữ chặt động tác của cô, nắm lấy bàn tay
nhỏ của cô vòng qua eo, trực tiếp áp sát vào nơi miệng vết thương của
mình, Dung Ân lại càng cảm thấy lòng bàn tay nóng hổi không thôi, cô nắm chặt bàn tay thành quyền. Cảm Dạ Tước cảm giác được sự co rụt lại của
cô, cất giọng khàn khàn, "Em đang sợ điều gì?"
"Em sợ, nếu như em biết được tất cả sự thật, nhưng anh lại không còn, thì em phải làm sao?" Dung Ân ngẩng đầu lên, ánh mắt trở nên sáng long
lanh mà bi thương khác lạ, giữa bọn họ tại sao toàn là chỉ thiếu đi một
bước, chính là lúc cô không dễ dàng gì chấp nhận Nam Dạ Tước, Diêm Việt
đã quay về, cho dù là bây giờ, cũng giống như là đang cách nhau một tầng khói mỏng, tuy là lờ mờ, nhưng vẫn có khoảng cách như cũ.
"Không phải mỗi đêm em nằm mơ đều hy vọng anh chết sao?"
Dung Ân rút tay mình về, tất cả những tổn thương đối với anh do cô
tạo thành đã không có cách nào đền bù, cô muốn quay người lại, nhưng lại bị người đàn ông nắm chặt bả vai, cả người tiến sát hơn, để cô nằm trọn trong lòng mình.
Mặc dù là khoảng cách thân mật như vậy, cô vẫn như cũ có thể nghe
thấy tiếng tim đập mạnh của anh, nhưng Nam Dạ Tước đối với cô, đã không
làm được bộ dạng yêu chiều cô như trước. Dung Ân cắn lấy khóe miệng,
trong lòng dâng lên một nỗi chua xót mãnh liệt, nỗi lo lắng suy tính
thiệt hơn, đang theo từng lỗ chân lông, thấm sâu vào cơ thể đi thẳng vào trong xương cốt.
Những ngày tiếp theo đó, Dung Ân đều ở trong Ngự Cảnh Uyển chăm sóc
cơ thể, cô ngủ rất nhiều, cả người cô toát ra vẻ lười biếng, lúc đi,
chân cứ giống như là dẫm lên bông gòn mà đi, mềm rũ rượi.
Nam Dạ Tước về rất sớm, khách quan mà nói, tinh thần của anh luôn rất tốt.
Dung Ân đang khoanh chân ngồi trên sân thượng, cô quay đầu lại, đã
thấy Nam Dạ Tước cởi áo sơ mi âu phục ra, đang thay quần áo, cô đứng dậy đi vào phòng ngủ, "Anh phải ra ngoài à?"
"Đúng," người đàn ông mặc lên chiếc quần thường thoải mái, từ trong
tủ quần áo lấy ra một chiếc áo da màu nâu đậm, bộ dáng rất phong độ ,
"Buổi tối có cuộc đua xe, anh đi chơi chút."
Dung Ân đi đến bên giường, đứng ngược sáng, cả người được cả quầng sáng bao bọc lấy.
"Em muốn đi không?" đầu người đàn ông cũng không ngẩng lên, anh biết
Dung Ân từ trước đến nay không thích mấy nơi như vậy, cho nên cũng chỉ
là thuận miệng hỏi cho có, chứ không để trong lòng.
"Được."
Nằm ngoài dự tính, không ngờ lại nghe Dung Ân nói tiếng được, cô đi đến bên cạnh Nam Dạ Tước, "Anh đợi em chút, em thay đồ."
Trạng thái lười nhác như vậy, đã làm cho Dung Ân hình như quên mất
những thứ kịch tính đã từng cháy rực kia, từ sau khi Diêm Việt ra đi cả
người cô đều rất chán chường, cứ tiếp tục như vậy, cô sợ bản thân thật
sự sẽ không bước ra khỏi thế giới đó được nữa. Cô luôn đem cánh cửa đó
đóng thật chặt, bắt đầu từ bây giờ, là lúc rộng mở ra một khe hở, để ánh mặt trời bên ngoài có thể xuyên thấu vào rồi.
Dung Ân ăn mặc rất đơn giản, thân trên là chiếc áo lông màu trắng vả
một chiếc áo da ôm kiểu ngắn, thân dưới là quần ống ôm màu đen, sau khi
tóc được chải vài cái rồi dùng dây buộc tóc buộc sau đầu, một đôi bốt ôm dài đến đầu gối, cũng không trang điểm, cứ trực tiếp rửa mặt, thoa chút kem dưỡng da lên thì ra cửa luôn.
Nam Dạ Tước lái xe rời khỏi Ngự Cảnh Uyển, tia nhìn của anh khỏi rơi
trên bên mặt của người phụ nữ, tinh thần như thế này, đúng là rất giống
với lúc anh gặp cô ở Cám Dỗ, luồng khí chất đó cũng hoàn toàn trở lại.
Dung Ân thắt dây an toàn, ánh mắt lại không khỏi liếc nhìn hướng cửa sổ.
Xe thể thao một mạch bay nhanh đến trường đua xe, đống lửa hai bên đã được đốt lên, Dung Ân đối với nơi đây không hề xa lạ, lúc trước Tư Cần
chính là làm việc ở đây.
Nam Dạ Tước dừng xe ở phía ngoài cùng của đường đua, cuộc đua vẫn
chưa bắt đầu, anh dẫn Dung Ân xuống xe, cách đó không xa, bên ngoài lan
can bằng sắt vây lại đường đua tụ tập rất đông người, nhìn thấy hai
người, đã có tiếng vẫy gọi vang đến, "Tước thiếu, bên này...."
。
Xe đẹp, người đẹp, còn có sự sung sướng của tốc độ cực nhanh và tiếng vỗ tay dày đặt, chẳng trách đàn ông đều thích loại kích thích này, nó
thực sự có thể nhen nhóm sự phấn khích trong máu con người, khiến cho nó sôi trào lên không giới hạn.
Dung Ân theo bên cạnh Nam Dạ Tước, người đẹp bên cạnh những người đàn ông không ai là không mang đầm siêu ngắn, áo ren hai dây, dáng người
nóng bỏng rực lửa, gương mặt trang điểm cũng cùng tông phối hợp với xe
đua, màu sắc đậm mà rực rỡ vô