
n lớn chiếu tới đây, ngay sao đó, một chiếc xe màu đen vào Ngự Cảnh Uyển.
Cô thấy Nam Dạ Tước ôm một người vội vội vàng vàng xuống xe, A Nguyên đem xe tùy ý ngừng ở ven đường, anh đi rất gấp, hình như là đã xảy ra
chuyện gì.
Dung Ân đứng dậy đi vào phòng ngủ, bây giờ cũng đã là rạng sáng, cô
mở cửa đi ra ngoài, vừa đúng lúc Nam Dạ Tước đi lên, Dung Ân đứng ở
thang lầu, anh dừng lại, thiếu chút nữa đụng vào cô.
Ánh mắt Hạ Phi Vũ vô thần tựa vào ngực người đàn ông, đầu
tóc tán loạn rớt xuống, vết thương trên mặt hiện ra màu đỏ
sậm, dữ tợn kinh khủng, trên người cô chỉ có mỗi chiếc áo khoác
của người đàn ông, hai đôi chân mãnh khảnh trơn bóng lộ ra bên
ngoài. Ánh mắt Dung Ân nhẹ rủ xuống, chỉ thấy nơi mắt cá chân
cô có vết máu đỏ lòm quanh co, thỉnh thoảng, còn có thứ màu
trắng không sạch sẽ.
Cô chợt cảm thấy trong mắt đau nhói, hai chân cứng ngắc tránh đường, Nam Dạ Tước nhìn cô một cái, con ngươi rất sau, sau đó ôm
Hạ Phi Vũ đến giường nằm, Vương Linh vội vội vàng vàng đi theo,
vốn đang ngon giấc, chẳng biết sao Nam Dạ Tước kêu cô lên.
Dung Ân nghiêng đi thân, nhìn chằm chằm bóng lưng Nam Dạ Tước,
tay trái cô vịn chặt cầu thang, lúc nhìn thấy bộ dáng này của Hạ Phi Vũ, phản ứng đầu tiên liền nghĩ đến Tư Cần.
Dung Ân chỉ cảm thấy toàn thân lạnh như băng, cô bước nhanh trở lại phòng ngủ, lấy điện thoại di động ra gọi đi.
Cô lo lắng đợi chờ đối phương đáp lại, tuyệt đối không nên là Tư
Cần, nhìn bộ dạng Nam Dạ Tước, tất nhiên là nổi giận, đến lúc đó chỉ
sợ sẽ khó có thể thu xếp, Dung Ân hoàn toàn không có nắm chắc, theo
tính tình Tư Cần, thật sự là cái gì cũng làm ra được. Chẳng qua là,
loại thủ đoạn này thật không đáng, cũng quá mức kích động. . .
Bên kia chậm chạp không có phản ứng, Dung Ân gấp gáp đi tới đi lui trong phòng ngủ, cô xoay người một cái, liền thấy Nam Dạ Tước đứng ở cửa, con ngươi u ám nhìn cô chằm chằm, Dung Ân chợt cảm thấy chột dạ, đem điện thoại từ bên tai dời đi bất an đứng ở trước giường.
Bên kia, Tư Cần thật ra là nghe được điện thoại, chẳng qua cô chỉ liếc qua màn hình, liền nhìn hướng khác.
Cô đốt một điếu thuốc đi tới ban công, giữa ngón tay, quanh quẩn
khói trắng, thân thể cô nghiêng về phía trước, hai cái cánh tay tựa
vào trên lan can, ánh lửa nhỏ lúc sáng lúc tối, âm u vô cùng.
Ban đầu cô chịu khuất nhục, hôm nay, cô cũng đã làm cho Hạ Phi Vũ trở nợ tất cả, một đao kia, là cô thêm vào, Tư Cần không muốn
mạng của cô ta, Hạ Phi Vũ nợ cô bao nhiêu, cô muốn cô ta phải trả
lại từng cái từng cái một. Mộ của bà nội cô chưa từng đến
thăm, thật ra thì, là cô sợ.
Nếu như bà biết rồi, nhất định sẽ trách cô. Bà là một người
lấy ân báo oán, mặc dù như vậy, tuổi già cả bà cũng không
được sống tốt đẹp, Tư Cần không dám nghĩ đến chuyện đó, cô
dùng sức hít một ngụm thuốc, cầm lấy chai rượu mạnh bên cạnh, uống ực vào trong cổ. Tình yêu của cô và Hạ Tử Hạo, đích
thân cô đã xét nát từng mảnh, cô sẽ không vì hắn mà bỏ qua
mối thù này, muốn Hạ Phi Vũ trả lại, một chút cô cũng muốn
đòi từ cô ta.
Thủ đoạn của cô, gần như bướng bỉnh cực đoan, nhưng Tư Cần sẽ không cảm thấy hối hận.
Ở trong mắt người có tiền có thế, luật pháp là cái gì
chứ? Cho nên, cô chỉ có thể lấy phương thức của mình để giải quyết, mặc dù như vậy có liên lụy chính mình, nhưng như vậy, so với cô trơ mắt
nhìn Hạ Phi Vũ sung sướng vẫn tốt hơn.
Nam Dạ Tước tựa vào cửa, áo sơ mi trắng gần như dán chặt vào
người, anh để cho Vương Linh chăm sóc Hạ Phi Vũ, anh vốn định mang
cô ta đi bệnh viện, nhưng cô ta chết sống không chịu, Nam Dạ Tước chỉ
đành phải gọi Từ Khiêm đến, trước nhất chăm sóc vết thương trên
mặt thật tốt.
Dung Ân còn lo lắng chuyện Tư Cần, cũng không chú ý đến sự
khác thường của anh, anh đi vài bước về phía trước, sau khi đến bên giường, thả người sấp xuống giường, toàn thân vô lực, mệt mỏi vô cùng. Anh chịu đựng rất cực khổ, chất độc đã tiêu tán hết
phân nửa, chỉ là người không có một chút khí lực, Dung Ân khom lưng,
lúc này mới thấy Nam Dạ Tước sắc mặt trắng bệch, "Anh làm sao vậy?"
Anh lắc đầu, kéo mền cuộn người lại, Dung Ân tháo giày cho
anh, lúc cô sắp rời đi, Nam Dạ Tước kéo tay phải của cô, ý bảo
cô nằm ở bên cạnh mình.
Dung Ân cuối cùng chỉ ngồi ở mép giường, Nam Dạ Tước cầm tay cô không buông, dùng sức nắm thật chặt.
" Hạ Phi Vũ làm sao vậy?"
Người đàn ông trợn tròn mắt, gương mặt tuấn tú tựa vào trên
giường, tuy vô lực, nhưng vẻ lạnh người này tỏa ra khắp phòng,
"Chuyện này, anh sẽ tra rõ." anh đơn giản nói, nhưng trong lời
nói ý tứ đã quá rõ ràng. Nam Dạ Tước nhức đầu nhắm mắt lại,
ít nhất anh có thể hiểu được, những người kia hướng về phía Hạ Phi Vũ ,
bọn