
nhanh bước đi
Bọn họ tựa hồ cũng không vội đuổi theo, Hạ Phi Vũ vội vàng tìm được
xe, lập tức ngồi vào trong xe, chìa khóa cầm trên tay hồi lâu mới căm
được vào ổ, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nhanh chóng chuyển thành trắng
bệch, đôi môi không ngừng run rẩy.
Người đàn ông chậm rãi từ từ đi tới, ngay cửa đã có người đứng chặn, cô đừng nghĩ chạy thoát.
Mà đúng vào lúc này, Nam Dạ Tước xuất hiện trước mặt, anh đi rất
chậm, rất lâu mới tiến vào bãi đậu xe, chẳng qua là ý thức từ từ ở mơ
hồ, cho nên có chút không rõ phương hướng.
Hạ Phi Vũ chuẩn bị khởi động xe, nhìn thấy Nam Dạ Tước , cô hai mắt
đột nhiên phát sáng, sợ hãi trong lòng lập tức biến mất, niềm hi vọng
từ trong lòng dâng lên.
Chẳng qua là một lúc, cô liền phát hiện có điều khác thường, Nam Dạ
Tước lúc đi, tựa hồ là lảo đảo về phía trước, tay anh vịn lên sườn xe,
cả người cố sức thở hổn hển.
Nhìn ra, anh đang cố gắng cầm cự.
Mấy tên côn đồ đang đứng ở cách đó không xa, đang rỉ tai nhau, tên
cầm đầu liền gật đầu, mấy người kia liền đi tới về phía Nam Dạ Tước.
Hạ Phi Vũ hai tay khẩn trương nắm chặt tay lái, Cô ở Nghiêm Tước lâu như vậy, ít nhiều gì đối mặt tối của Nghiêm Tước có chút hiểu rõ, trong sáng ngoài tối, ngoài sáng là vậy nhưng trong tối liền âm thầm diệt trừ những kẻ cản đường, người của anh chỗ nào cũng có, mà hôm nay như vậy
có khả năng là những người tìm để trả thù..
Nam Dạ Tước cũng không nhận thấy được có gì khác thường, thân thể anh đứng thẳng lên, trên trán rỉ ra những giọt mồ hôi hột.
Hạ Phi Vũ cắn môi, bất an sợ hãi giống như ngồi trên đống than, cô
hoàn toàn không tỉnh táo, lúc này nếu như cô rời đi..., Nam Dạ Tước rất có thể sẽ gặp nguy hiểm.
Hạ Phi Vũ hai tay nắm chặt tay lái vừa buông ra, lại lập tức nắm
chặt, cô hiểu rất rõ, lúc này cô xuống xe, nhất định sẽ rơi vào trong
tay bọn chúng , hậu quả khôn lường.
Giọt mồ hôi hột theo mặt cô chảy xuống.
Hạ Phi Vũ hai tay ướt đẫm mồ hôi, lòng bàn tay để cùng một chỗ, về sau chuẩn bị siết thành quyền, quyết tâm đẩy cửa xe ra!
Người đàn ông này,cô yêu sâu sắc đến nay,cô không thể nào trơ mắt nhìn anh có sơ xuất gì.
Tiếng giày cao gót chói tai trên mặt đất, khi cô lựa chọn đẩy cửa
ra, thì sẽ không hối hận, gió lạnh u ám từ dưới xe hơi thổi qua, hai
chân cô run lên, không còn thời gian để mà sợ hãi,Hạ Phi Vũ bước về phía trước, Nam Dạ Tước nhìn thấy là cô, chẳng qua là chỉ nhíu chân mày, cô
đi tới phía sau thân người đàn ông, vội vàng đỡ lấy cánh tay của anh,
nghĩ phải nhanh một chút đưa anh tới bên cạnh xe.
"Tước, đi mau!"
Vừa tiếp xúc với anh, cô mới biết được Nam Dạ Tước quả nhiên là có
cái gì đó không đúng, đang chống đỡ cái gì đó, thân thể của anh
liền mềm nhũng dựa vào, đôi mắt phượng lộ ra vẻ mê ly, nhiệt độ dưới bàn tay rất nóng, "Cô làm sao một mình ở nơi này?"
"Tước, chúng ta mau rời đi."
"Xe của em dừng ở khu A..."
Hạ Phi Vũ một tay vòng qua phía sau lưng cường tráng của anh,một tay
kia đỡ lấy cánh tay Nam Dạ Tước, cô đi rất nhanh, nhưng anh đã không
còn sức lực nữa, nên làm tốc độ chậm lại, Hạ Phi Vũ bị trặc chân, cô
đau đến tâm can, "Phi Vũ, sao vậy?"
"Tước, phía sau có người đi theo, em không biết là hướng về anh hay là hướng về phía em, chúng ta phải lập tức rời đi..."
Nam Dạ Tước sắc mặt trầm xuống, nhìn xuyên qua gương chiếu hậu, quả
nhiên thấy phía sau có mấy người đi theo, không nhanh không chậm.
"Không phải sợ."
Hạ Phi Vũ không thể nào mà bĩnh tĩnh, gấp đến độ nước mắt đã chảy ra, "Tước, nếu như... " cô khóc nấc đến nói không được, "Có lẽ, lần này em
thật không may mắn như vậy..." hoảng loạn đi tới trước xe, cô kéo giật
cửa xe đỡ Nam Dạ Tước vào, thời điểm hai tay vừa chạm vào cửa xe, người
đàn ông theo sát phía sau cũng nhanh hơn một bước, kéo tóc của cô kéo
ra.
Hạ Phi Vũ trong lòng hồi hộp một chút, rõ ràng, đối phương là từ hướng cô mà đi tới.
Da đầu cô tê dại,người đàn ông dùng lực rất mạnh, gần như đem tóc của giật xuống, cô dùng hết sức lực cuối cùng đem cửa xe đóng chặt lại.
Cũng nhấn vào điều khiển,đem Nam Dạ Tước khóa trái ở bên trong xe.
Chìa khóa cũng lăn ở dưới chiếc xe, người đàn ông đem cô hướng khác mà
lôi đi, Hạ Phi Vũ đau đến chỉ có thể bắt lấy hai tay của đối phương,
giày cao gót bên này rơi một chiếc, bên kia rơi một chiếc.
Người đàn ông này, cô yêu đến liều cả mạng, đi chân trần giẫm phải
mặt đất lạnh như băng, cô giãy dụa,vẻ mặt bất lực cùng tuyệt vọng.
Nam Dạ Tước nhìn qua cửa sổ xe nhìn ra ngoài, anh dùng lực kéo tay
lái,đồng thời dùng tay đập cửa xe, nhưng là, vô ích, cho dù vết thương ở mu bàn tay nứt ra, nhưng tấm kiếng đó được làm bằng chất liệu
đặc biệt, lại có một thanh gỗ chắn ngang chính giữa, anh dùng
hết sức lực, chỉ có thể nhìn thấy Hạ Phi Vũ bị kéo tới phía sau chiếc xe màu xám bạc.
Hai mắt Nam Dạ Tước đỏ ngầu, giống như một con thú, anh gào thét điên cuồng, cũng không có người nào để ý tới.
Anh nhớ rõ, Hạ Phi Vũ hoàn toàn có thời gian để rời khỏi, cô lại xuống xe, giống như kẻ ngốc lại đi tới đưa anh vào xe.
Nam Dạ Tước c