
i biết rồi, cô đi về trước đi."
Khi anh lên lầu, Dung Ân không có ở phòng ngủ, cũng không có mở đèn.
Nam Dạ Tước đi tới ban công, quả nhiên thấy cô đang rúc người bên trong
ghế sô pha, mắt khép hờ, nghe thấy tiếng bước chân, cô nhẹ giơ mí mắt
lên, nhìn thẳng vào con ngươi sâu thẳm của anh.
Nam Dạ Tước khom lưng,ngồi xuống bên cạnh cô, động tác dứt khoát, liền kéo Dung Ân đến bên cạnh mình.
Cô biết, Nam Dạ Tước muốn hỏi điều gì.
" Ân Ân" Nam Dạ Tước trầm mặc một lát, sau đó âm thanh tản ra trên đầu cô: "Vì sao em quen cô ta?"
Dung Ân mím môi, nhưng lại không nghĩ ra lý do hợp lý có thể thuyết phục Nam Dạ Tước: " Không phải em vừa mới nói sao? Tụi em chính là nói chuyện rất hợp ý."
" Anh không tin, cô ta cùng anh lên giường, Ân Ân, em lại có thể coi
như không có chuyện gì cùng cô ấy làm bạn sao?" Nam Dạ Tước nói chuyện
rất thẳng thắn, nói trúng tim đen của cô, mà Dung Ân lại không có cách
nào nói cho anh biết sự thật. Cô cau đôi lông mày thanh tú lại, hai tay
chống trước ngực anh, đẩy khoảng cách giữa hai người ra.
' Em không tin nên đã quên rồi, hôm nay em rất mệt, em đi tắm."
Dung Ân từ ghế sô pha đứng lên, không nhìn qua Nam Dạ Tước mà bước về
phía phòng ngủ.
Nam Dạ Tước nhìn theo bóng lưng của cô, anh nhìn ra được, cô có
chuyện giấu giếm anh. Trở lại phòng ngủ, bên trong truyền đến tiếng
nước chảy, Nam Dạ Tước vòng qua giường lớn, vừa muốn đi ngủ thì điện
thoại Dung Ân đặt trên tủ đầu giường lại vang lên.
Bởi vì bên trong tiếng động rất lớn, Dung Ân không nghe thấy. Nam Dạ
Tước tiện tay cầm lên, lại thấy trên màn hình hiện chữ "Diêm". Lúc trước điện thoại Dung Ân bị vứt đi, sau khi trở lại Ngự Cảnh Uyển, vẫn làm
lại số này, số điện thoại của Diêm gia cô vẫn luôn nhớ rõ, do dự mấy
lần vẫn là lưu vào trong danh bạ điện thoại.
Nam Dạ Tước cũng không để ý mấy chuyện như vậy, nhưng khi điện trong
lòng bàn tay anh rung lên, chữ "Diêm" kia giống như âm hồn lóe
sáng, anh chỉ cảm thấy bất an trong lòng ngày càng nhiều, giống dường
như chốc lát cuộn sạch, khiến anh không khỏi kinh sợ. Nam Dạ Tước cầm
chiếc điện thoại ra ban công, xác định Dung Ân không ra nhanh như vậy,
sau đó, ấn nút trả lời: " Alo."
Bên kia rất gấp, không để ý tới cách nói chuyện bên này, liền nói
luôn: " Ân Ân, con mau tới đây, thiếu gia sắp không chịu được rồi.."
Ánh mắt Nam Dạ Tước u ám vài phần, tiếng nói rất lạnh, so với bên
ngoài gió rét, lạnh thấu xương, khiến cho người khác run rẩy: "Ân Ân
không có ở đây, còn chuyện Diêm gia nhà các ngươi sau này có chuyện gì
đừng kéo cô ấy vào, nếu không, đừng trách tôi không khách khí."
"Anh.... Anh là ai?" Mẹ Lưu cầm chặt điện thoại, âm thanh ép tới rất
thấp: " Van cầu anh, cho tôi nói với Dung Ân vài lời được không?"
"Hừ!" Dung Ân cười lạnh, khóe miệng châm chọc: " Lúc cô ấy cần
các người, sao không một ai xuất hiện? Diêm Việt sắp chết sao? Thật là trò cười cho thiên hạ . Dung Ân là người phụ nữ của tôi, không phải
là người để các người gọi là tới, đuổi là đi. Diêm gia dựa vào mà muốn
ngoắc đầu ngón tay, tôi liền cho cô ấy trở về?"
Nam Dạ Tước không chút do dự, cúp điện thoại, lồng nhực phập phồng
vài cái, cơn giận còn sót lại chưa tiêu tan, anh để điện thoại lại trên
tủ đầu giường. Dung Ân cũng vừa lúc bước ra, tóc buông thõng, không muốn tiếp tục chủ đề vừa rồi.
Nam Dạ Tước khẽ thở dài nhìn cô ở trước mặt mình, đưa tay từ phía sau lưng ôm lấy cô, chiếc cằm kiên nghị khẽ chống trên đỉnh đầu cô, mái tóc ẩm ướt,hương thơm mát của dầu gội hoa lài làm người ta có chút mê muội. Nam Dạ tước khẽ nhắm mắt lại: "Ân Ân"
Dung Ân không có đáp lại. Chuyện của Tư Cần, cô chắc chắn sẽ không tiết lộ nửa chữ.
"Ân Ân" Nam Dạ Tước không hề nhàm chán gọi tên cô, hai tay dừng
trên bụng Dung Ân mà ôm chặt ( _ _!!). Cô gái này, mặc dù anh ôm rất
chặt, trong đầu luôn nghĩ bất cứ lúc nào cũng có thể sẽ mất đi,
cảm giác buồn bã lạc lỏng: " Có một ngày, em sẽ rời bỏ anh mà đi sao?"
Tiếng nói của anh khêu gợi mang theo chút u ám nghẹn ngào, khiến
cho tai Dung Ân có chút nhột, lời này nghe vào làm cho người khác không
khỏi mơ hồ: " Vậy còn anh, anh sẽ rời xa em sao?"
"Ân Ân, nếu anh không buông tay, em cũng đừng buông tay...được
không?" Nam Dạ Tước mở mắt, tâm tư không còn đặt hết trên người phụ
nữ trong tay mình.
Dung Ân chỉ cảm thấy anh có chút kì lạ, cô cầm hai tay Nam Dạ Tước, mặc dù trong phòng có mở lò sưởi, nhưng cô phát hiện tay anh lạnh như
băng: "Vậy, nếu là anh buông tay trước thì sao?" Cô nhìn anh, hai đầu
lông mày giãn ra mang theo ý cười nhàn nhạt " Nếu anh chơi đùa đã chán,
có phải sẽ một cước đá em đi không? Đến lúc đó,không phải em thực rất đáng thương sao?"
" Sẽ không đâu" Nam Dạ Tước ôm chặt cô. Anh cũng không xác định được, nếu như có một ngày, đem để anh cùng Diêm Việt đặt cùng một chỗ, có
phải anh sẽ trở nên không hề có chút cạnh tranh hay không, chỉ có thể
ảm đạm nói: " Ân Ân, chúng ta kết hôn đi."
Những lời này nói ra, đừng nói là Dung Ân, ngay cả Nam Dạ Tước cũng
giật mình,