Disneyland 1972 Love the old s
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212272

Bình chọn: 7.5.00/10/1227 lượt.

Dung Ân. Bọn họ là cố tình

muốn nhìn kịch hay. Tình cảnh hai người phụ nữ tranh giành người đàn ông này cũng không phải lần đầu tiên họ thấy.

- Tước, Dung Ân- Cô ta chào hỏi lạnh nhạt.

Dung Ân tay đặt trên đầu gối nắm chặt lại, nét mặt của cô ta, có

thể lạnh nhạt như vậy, đụng chết người, buổi tối còn có tâm trạng đi chơi. Hai mắt cô nhìn thẳng, con mắt sáng trong, lạnh lẽo, tầm mắt

chăm chú nhìn. Hạ Phi Vũ không khỏi rùng mình, muốn quay mặt đi, nghĩ

thầm hay là nhìn thẳng nhìn thẳng, không muốn bị Dung Ân lấn áp.

-"Quản lý Hạ" – Hai tay Dung Ân đặt ở đầu gối run run lên, cô sợ mình sẽ ức chế không được đứng lên đánh cô ta- "Một cái mạng chỉ giá trị 32 vạn, thật tiện lợi."

Hạ Phi Vũ sắc mặt trong nháy mắt trở nên trắng bệch, bờ môi run rẩy.

Sau khi xảy ra chuyện, cô mỗi đêm đều gặp ác mộng. Mọi người trong gia

đình tìm mọi cách xua đuổi bóng ma trong ác mộng của cô. Qua nhiều ngày

cô quả thật không còn sợ như vậy nữa . Bạn bè thân quen không ai dám

nhắc đến chữ tai nạn xe cộ trước mặt cô. Hai mắt Hạ Phi Vũ đỏ lên, chừng như sắp khóc. Cô nhìn Nam Dạ Tước bên cạnh Dung Ân, lại thấy anh chỉ cúi đầu uống rượu, cũng không tỏ ý nói đỡ cho cô:

-Chuyện kia là tôi không cố ý, hơn nữa tôi đã nhận sự trừng phạt rồi, còn muốn thế nào nữa?

-"Vậy cũng coi là trừng phạt sao" – Dung Ân nghiến chặt răng – "Bỏ ra chút tiền coi như là trừng phạt à? Hơn nữa tôi còn chưa nghe cô nói qua một câu xin lỗi, Hạ Phi Vũ, cô còn có lương tâm sao?"

-Dung Ân, cô... rốt cuộc cô muốn gì?

Mọi người xung quanh nhìn hai người. Dung Ân không thấy gì nhưng Hạ Phi Vũ thì chỉ muốn tìm kẽ mà chui xuống

-Tại sao cô nói tôi như vậy, người đó có quan hệ gì với cô chứ?

-Bà ấy là bà của tôi!

Cuối cùng Dung Ân không kìm chế được, nước mắt rơi xuống. Hạ Phi Vũ

nghe xong, ánh mắt giấu giếm sự giật mình, ngay sau đó ánh mắt chuyển thành bi thương. Không trách được Nam Dạ Tước sau chuyện này không

nhúng tay vào nữa, hóa ra là vì Dung Ân.

Anh ta vì Dung Ân nên có thể trơ mắt khoanh tay đứng nhìn cô bị dẫn

vào đồn cảnh sát. Loại khoanh tay đứng nhìn này còn đáng sợ hơn cơn ác

mộng bám lấy cô trước kia.

Hạ Phi Vũ không nói gì, chỉ cúi đầu. Bọn Tiếu Bùi thấy chuyện này

chuẩn bị bế tắc, vội đi ra giảng hòa, "Này, gì thế này, tiểu bảo mẫu, không thấy chúng tôi mấy người sống trơ trơ ngồi đây

sao? Lấy một ít thức ăn tới đây."

Vương Linh bưng nước trái cây mới ép đến, mỗi người một ly.

Trong mắt Hạ Phi Vũ rưng rưng, vừa muốn bưng ly nước trái cây

lên, Dung Ân lại đứng dậy trước một bước, chụp lấy cái ly

trước mặt cô, đem chất lỏng màu cam kia tưới từ đầu Hạ Phi Vũ

tưới xuống, "Cô cũng xứng sao?"

"A —— " Thảm hại cộng thêm nước lạnh như băng khó chịu, Hạ Phi Vũ kêu ra tiếng, khóc nhìn về Nam Dạ Tước, "Tước —— "

Dung Ân nhớ đến lời bác sĩ nói, lúc bà lão được đưa đến,

toàn thân cũng không có mấy khúc xương còn nguyên vẹn, cô thật

không hiểu, bà nội chết rồi, tại sao Hạ Phi Vũ có thể khỏe

mạnh như vậy hiện ra trước mặt mình? Chẳng lẽ, có tiền thật

có thể đem mạng người ra đùa giỡn đứng giữa vỗ tay sao? Dung Ân cực kỳ đau lòng, tổn thương thật vất vả bình phục , lại bị

kích động, cô nghiêng người, hai tay túm lấy tóc Hạ Phi Vũ ép cô

ta lên bàn, sau khi kéo đến, nện xuống, " Để cho cô dập đầu lạy bà nội cũng là làm ô uế đường luân hồi của bá, Hạ Phi Vũ, cô

sẽ chết không được tử tế!"

Bộ dạng này của Dung Ân, so với những mụ đàn bà chanh chua

còn ghê gớm hơn, Tiếu Bùi nhìn miệng mở thành chữ O, đã nghe

được tiếng va chạm đùng đùng. Bạn gái hắn há hốc mồm, cũng

thấy thê thảm không nỡ nhìn, giống như là chính mình bị đánh,

nhíu mày lại chặt.

"Ân Ân —— " đi ra ngoài ngăn lại , vẫn là Nam Dạ Tước, tiếp tục

như vậy sợ sẽ xảy ra chuyện, anh kéo hai tay Dung Ân, " Được

rồi, được rồi."

Trên cái trán nhẵn bóng của Hạ Phi Vũ, máu chảy ra ngoài, ứ đọng một mảng lớn.

Nam Dạ Tước từ phía sau lưng ôm lấy Dung Ân, cô dùng sức giãy dụa,

giống như kẻ điên, đồ ăn và thức uống được chuẩn bị tỉ mỉ trên

bàn cũng bị cô đá ngả lăn trên mặt đất, Hạ Phi Vũ hai tay che

mặt, lớp trang điểm trên mặt cũng nhem nhuốc, cô ta ủy khuất

ngồi ở đó, nhún bả vai, , điềm đạm đáng yêu, thả tay xuống hai mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông, " Tước... Thật xin lỗi, em vốn là

không muốn tới..."

Mắt Nam Dạ Tước u ám, đáy mắt hiện lên mấy tầng điên cuồng

nóng nảy, tiếng khóc Hạ Phi Vũ cực kỳ nhỏ, cô được nuôi dạy,

cho dù có ủy khuất thế nào cũng sẽ không giống Nam Dạ Tước

khóc lóc om sòm, người đàn ông nhìn gương mặt này anh đã từng

có chút mê mẩn, đột nhiên cảm thấy, có chút mệt, anh quay đầu

đi chỗ khác, vẻ chán ghét từ đáy mắt dâng lên.

Trường hợp như vậy, Hạ Phi Vũ vốn dĩ có thể tránh được.

Anh không th