XtGem Forum catalog
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3212053

Bình chọn: 8.00/10/1205 lượt.

n à, một đứa bé cũng muốn mệt chết em."

"Em cũng đâu cần lo lắng cái gì, chẳng phải có bảo mẫu sao?"

Nam Dạ Tước một tay ôm bả vai cô, áp cô lên giường lớn, " Nếu em không đồng ý, anh sẽ nói Đồng Đồng, là em lừa gạt nó..."

" Nam Dạ Tước, anh..."

Còn không kịp nói ra khỏi miệng đã bị anh hôn, nuốt vào trong.

Bên ngoài, màn đêm dày đặc, lạnh lẽo quét qua hai người đang quấn lấy nhau trên giường, ánh trang sáng tỏ cũng ngượng ngùng, lặng lẽ núp sau

đám mấy.

Hai tháng sau, Đồng Đồng vui vẻ chạy quanh Ngự Cảnh Uyển, cha nói mẹ

có em trai rồi, vậy chính mình cũng không phải là được ôm tới.

Mùa hè nóng bức nhất vừa qua khỏi, gió thu lạnh run, sau 12h trưa,

ánh mắt trời ấm áp, xuyên qua tán cây bạch quả chiếu xuống, trên võng,

Dung Ân đang nằm trên ngực Nam Dạ Tước, nhàn nhã nhắm mắt dưỡng thần,

mũi chân cô đặt nhẹ trên mặt đất, đung đưa, một chút vàng óng anh.

Cách đó không xa, Đồng Đồng đang cùng mấy chú chó con chơi đùa thỏa

thích, hôm này nó cao hứng, cũng không xem thường bọn chúng như mọi khi.

Dung Ân lấy tay che trán, ánh mặt trời nhỏ vụn làm mặt cô ửng hồng,

cô chậm rãi giãn mặt ra, một tay ôm lưng Nam Dạ Tước, Dung Ân an tâm

nhắm mắt lại, mặt nhẹ nhàng cọ ở cổ anh mấy cái. Ở thiên đường, mọi

người hãy yên tâm. Mọi người chắc sẽ thấy được, tôi rất vui vẻ, rất hạnh phúc. Tôi sẽ không làm ọi người thất vọng, tiếp tục hạnh phúc....

Dung Ân rõ ràng nhìn thấy mặt Nam Dạ Tước biến thành khủng

bố dữ tợn dưới ánh đèn, , ánh mắt hiện lên vẻ hung ác nham hiểm như La

Sát ẩn hiện trong đêm tối, cặp lông mày nhíu lại như một đường kiếm,

giọng nói của anh nặng nề mà tỉnh táo, "Phi Vũ, cô ở đâu?"

"Tước, làm sao bây giờ, hu hu....bà ta nằm ở chỗ kia không nhúc nhích, nhất định là chết rồi...."

"Phi Vũ!" Nam Dạ Tước đáy mắt lạnh như băng, thanh âm phát ra hoàn

toàn từ trong cổ họng rống lên, Dung Ân thấy hắn gân xanh đều nổi hết

trên cổ, khẳng định là hết sức khẩn trương, "Mau, tìm bảng tên đường,

nói cho tôi biết vị trí cụ thể của cô!"

Bên đầu dây bên kia, Hạ Phi Vũ vội vàng bò dậy, Nam Dạ Tước vội kéo

khăn tắm ngay hông xuống, tùy tiện lấy quần áo ra khỏi tủ. Dung Ân chân

trần đứng ở bên cạnh, "Tước, em ở đường Tiêu Lâm , nơi này đèn đường rất hiếm, cũng không có người nào..."

"Cô thế nào mà lại đi đến nơi quỷ quái kia, được, cô đứng ở đó đừng đi đâu, tôi sẽ tới ngay..."

Hạ Phi Vũ bị dọa đến sợ hãi, nói chuyện giọng to bất thường.

Nam Dạ Tước cúp điện thoại, vội vàng mặc nhanh quần áo, đang lúc loay hoay chỉnh sửa lại dây lưng. Dung Ân đứng bên cạnh, trước im lặng bây

giờ cũng mở miệng, ánh mắt cô bình thản như nước, "Nam Dạ Tước, Hạ Phi

Vũ đụng chết người phải không?"

Anh đang cài dây lưng vội ngẩng đầu lên, "Ân Ân, em nói cái gi?"

"Tôi nghe được hết," Dung Ân khóe miệng khẽ nhếch lên, cô đem thân

thể chui vào chăn, hai đầu gối cong lên, hai tay ôm lấy đầu gối, "Anh

phải đi thu dọn tàn cuộc cho cô ta à? Nam Dạ Tước, đó chính là một mạng

sống, như vậy mà lại chết dưới bánh xe của Hạ Phi Vũ, thế nào? Anh muốn

thay cô ta giấu giếm sao? Tay đã nhuộm máu có thể tẩy hết được sao?"

Nam Dạ Tước vừa mặc xong áo sơ mi, áo màu đen mẫu mới của Armani, anh vén tay áo lên, mắt sáng như đuốc, sắc bén nhìn chằm chằm về phía Dung

Ân, "Ân Ân, nhớ cho kỹ, em không nghe thấy gì hết!"

"Tôi không phải kẻ điếc." Môi cô nâng lên giễu cợt, Nam Dạ Tuớc muốn

thay cô ta hủy diệt chứng cứ phạm tội ư, cô lại lần nữa cười giễu cợt,

"Nhưng đây là một mạng ngừơi đấy"

Đối mặt với sự trách cứ của cô, anh không nói gì nữa, có thể là đã

quen với sự tình như vậy, tự bản thân anh đã có phương thức xử lý chuyện này. Sau khi mặc quần áo xong, cầm lấy điện thoại di động đi ra ngoài.

Đến cửa, bóng dáng cao lớn của anh đổ dài tại ngưỡng cửa, "Em cứ ngủ

trước đi, nếu cảm thấy sợ, tôi sẽ nói Vương Linh lên đây cùng với em".

Anh vẫn đứng im không nhúch nhích, có vẻ như không yên lòng, Dung Ân

vẫn duy trì một tư thế, "Anh cứ lo quản tốt chuyện của mình đi"

Nam Dạ Tước trên tay cầm thật chặt di động, anh rời khỏi cửa, đem cửa phòng đóng lại.

Dung ân bước chân trần đi ra khỏi phòng ngủ. Trên ban công, phủ đầy

một tầng mỏng manh lá cây bạch quả, có chút nhột chân, cô hai tay vịn ở

lan can, mắt nhìn theo Nam Dạ Tước leo lên chiếc Porsche màu bạc lao ra

khỏi cửa chính, tốc độ rất nhanh, tựa như xé gió mà đi, đèn sau chỉ còn

là hai chấm nhỏ mất hút trong không gian, tiếng động cơ xe gầm rú đinh

tai nhức óc thật lâu bên ngoài Ngự Cảnh Uyển.

Gió lạnh ùa tới, khẽ lay động mái tóc dài của Dung Ân, cô nhìn ra

thật xa, cho đến khi xe của Nam Dạ Tước hoàn toàn mất hút, lúc này mới

quay trở lại phòng ngủ.

Đường Tiêu Lâm buổi tối gần như không có người lui tới.

Hạ Phi Vũ cũng không biết bản thân mình vì sao lại chạy vào con đường này. Xe của Nam Dạ Tước tăng tốc cực nhanh, cô chỉ cần nhấn nhẹ chân ga xe liền vọt lên phía trước, đôi mắt cô cay xè, tay phải đánh lái, tay

trái không ngừng lau nước mắt. Cô đã từng tưởng rằng cô và Nam Dạ Tước

hợp với nhau nhất, anh sở dĩ không tiếp nhận cô, là vì trân trọng cô, cô cho