Disneyland 1972 Love the old s
Dục Vọng Đen Tối

Dục Vọng Đen Tối

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3211441

Bình chọn: 9.5.00/10/1144 lượt.

chuyện tiền bạc với tôi, giúp cô, là tôi cam tâm tình nguyện."

Dung Ân giật mí mắt, nhớ tới hai chữ 'hối lộ', Bùi Lang thấy vẻ mặt

này của cô, cười cười, " Yên tâm đi, đây là chuyện quanh minh chính đại, cô cứ việc yên tâm ở." Anh đứng dậy đi đến ban công, thân thể cao to

nghiêng dực vào lan can, một tay chỉ hướng cách đó không xa, " Trong khu dân cư có siêu thị, cũng có hệ thống nhà hàng, ở nơi này, không cần lo

lắng vấn đề sinh hoạt."

Dung Ân cùng đi theo ra ngoài, trên mặt vẫn có một chút cảm giác mơ

hồ, đối với người đàn ông bên cạnh, đây là lần đâu tiên bỏ xuống loại xa cách này, " Tôi làm như vậy, cuối cùng có phải là uổng công vô ích

không?"

" Dung Ân, bất cứ việc gì, không thử qua làm sao biết ?" Bùi Lang lấy ra một điếu thuốc, Dung Ân thấy hắn tự nhiên đốt, môi mỏng nhẹ mân lên, liền nhả ra một vòng khói, cô thấy vậy suy nghĩ xuất thần, tròng mắt

người đàn ông này rất sâu, dường như không thấy đáy mắt, lông mày dài

tới tận tóc mai, hắn so sánh với Nam Dạ Tước, loại đàn ông ác ma đó, kì

thực, có chút mị hoặc người.

"Cho tôi một điếu thuốc được không?"

Bùi Lang nheo mắt lại, liếc cô, " Cô biết hút thuốc?"

"Tôi không biết." Chẳng qua là thấy bọn họ những lúc phiền nào luôn

hút nó, thứ khói này, mới có thể giảm bớt lo lắng trong lòng cô lúc này.

"Vậy thì đứng hút, nó không phải thứ tốt." Bùi Lang vừa nói, vừa dập

thuốc, " Tôi từ trước tới giờ không có nghiện, người bị nó kiểm soát, sẽ giống như ma túy, yếu dần."

Dung Ân mỉm cười, cánh mũi vẫn còn mùi khói kích thích đó, xem ra, Bùi Lang là một người có ý chí mạnh mẽ.

"Xem xem ở đây còn thiếu cái gì, tôi dẫn cô đi mua."

"Không cần, " Dung Ân đi tới góc ban công, chỗ này có trồng một giàn hoa, phía trên bày biện mười mấy chậu hoa đủ loại.

"Để cảm ơn anh, buổi tối tôi mời anh ăn cơm, tôi xuống bếp."

"Thật không?"

"Anh không tin lời của tôi, hay là không tin tài nấu nướng của tôi?"

Dung Ân không biết là bởi vì thay đổi hoàn cảnh mới hay vì cái gì, hôm

nay dường như bắt đầu nói nhiều như vậy, nụ cười sáng rỡ hồi lâu vẫn

chưa tan, lại trở lại.

Trong nhà không cần thu dọn, cái gì cũng có sẵn, bởi vì siêu thị ở

trong tiểu khu nên cũng không có nhiều người, hễ gặp gỡ, họ sẽ cùng Bùi

Lang chào hỏi mấy tiếng, Dung Ân đi ở phía trước, anh ta đẩy xe đẩy phía sau, củi gạo mắm muối, cùng một chút ít thịt cá rau dưa, Dung Ân đơn

giản chọn lấy, đủ sáu món ăn, một chén canh rồi.

Phía trước, một đứa bé ngồi trong xe đẩy siêu thị, thừa dịp người lớn không chú ý liền nghịch ngợm, không khống chế được làm chiếc xe đẩy

phóng đi thật xa, Dung Ân chỉ lo cúi đầu chọn lựa thương phẩm, cũng

không chú ý. Lúc sắp đụng nhau, Bùi Lang xoay người một cái tay trái ôm

lấy eo Dung Ân kéo cô đến nơi an toàn, tay phải thì giữ lấy chiếc xe,

vững vàng giảm tốc độ xe lại.

"Oa oa oa —— " đứa trẻ bắt đầu khóc la, tiếng khóc xem lẫn sợ hãi

cùng ủy khuất, một người phụ nữ vội chạy đến, " "Thật xin lỗi, thật xin

lỗi, cám ơn a..."

Nói xong lời cuối cùng, liền có chút ít lời nói lộn xộn, Bùi Lang tao nhã cười, làm cho người ta có cảm giác không quá gần, cũng không xa một chút nào, "Cẩn thận, con nít rất nghịch ngợm."

Hai tay Dung Ân vẫn còn cầm mấy bịch khăn ăn, cô chỉ cảm thấy bên

hông nóng bỏng lợi hại, bàn tay anh ta rất lớn, làm cả lưng cô đều giống như bị thiêu cháy, cô muốn tránh ra, nhưng lại sợ đột ngột rồi ngược

lại lúng túng, cô mặt mặt cúi thấp đầu, lỗ tai phát ra ửng hồng, mặt

chôn trong tóc dài đen bóng, Bùi Lang lúc đi tới liếc nhìn cũng dường

như ngây người, hắn ho nhẹ, nhận lấy đồ trong tay cô, để vào xe, " Bên

kia có CD hướng dẫn xoa bóp, cô ở nhà không có chuyện gì xem một chút,

đối với sự hồi phục của mẹ cô hẳn là có ích."

Nói xong, liên lưu lại cái bóng lưng cho cô, Dung Ân cùng đi tới,

càng tiếp xúc, cô càng phát hiện ấn tượng về Bùi Lang lúc ở quán bar đêm đó hoàn toàn khác nhau, vẫn tưởng rằng, anh chỉ là một công tử quần áo

bóng loáng, nhiều nhất chính là ỷ vào quan hệ của thế hệ trước bưng bít. Kiếm cơm, không nghĩ rằng, anh có năng lực cao siêu, vả lại làm việc

sấm rền gió cuốn.

Trở lại căn hộ, trời dường như đã tối Dung Ân không quên gọi điện

thoại cho Thẩm Mặc, cô không có gạt Thẩm Mặc, nói nỗi khổ tâm riêng, còn đối phương cũng vỗ ngực tỏ vẻ, nấu Nam Dạ Tước tì đến, liền nói cô đã

từ chức, tìm không được Dung Ân.

Tất cả dụng cụ trong bếp đều mới toanh, Dung Ân rửa sạch thực phẩm,

chuẩn bị bắt tay vào làm, Bùi Lang mở cửa ra, dáng người cao lớn chắn ở

cửa, ngắm nhìn bóng dáng không ngừng bận rộn, đáy mắt anh nhàn nhạt

cười, cuối cùng đã hiểu được lời nói của thế hế trước, cảm giác như thế

nào là nhà. Dung Ân đeo tạp dề, bắc chảo xào chín thịt băm, cô tay cô

thuần thục di chuyển, không đến vài phút, cả phòng liền tràn ngập mùi

thức ăn, tán loạn khắp phòng.

Lúc ăn cơm tối, Dung Ân muốn mở cửa phòng để mẹ xuống giường, nhưng

Mẹ Dung kiên trì nói muốn ngủ, để bọn họ ăn trước, cô không lay chuyển

được, chỉ đành phải đóng cửa phòng.

Ngự Cảnh Uyển.

Vương Linh chẩn bị một bàn đầy ắp thức ăn, còn có vịt kho nước tươ