
hỉ cần năng lượng bất tử, Chiến Thần cũng sẽ bất tử.
Mà vị
hoàng tử nửa người máy trước lúc qua đời, cuối cùng cũng hiểu được tình yêu
kia, lại một lần nữa trở lại điểm khởi đầu. Sống lại thành Minh Hoằng, giống
hệt hoàng tử năm đó, tôn trọng máy móc tối thượng, coi thường tất cả, không có
một chút thất tình lục dục* nào của loài người.
(*thất tình lục dục: Thất tình gồm:Hỷ, Nộ, Ái, Ố, Ai, Cụ, Dục.
(mừng, giận, thương, ghét, buồn, sợ, muốn)
Lục
dục gồm:sắc dục (ham muốn nhìn thấy sắc đẹp.), thinh dục (ham muốn nghe âm
thanh êm tai),hương dục (ham muốn ngữi mùi thơm dễ chịu), vị dục (ham muốn món
ăn ngon miệng.), xúc dục (ham muốn xác thân sung sướng), pháp dục (ham muốn ý
nghĩ được thỏa mãn. ) )
Như
vậy, Chiến Thần điện hạ thân yêu, Hứa Mộ Triều người đã đồng hóa với năng lượng
của Chiến Thần, em sẽ yêu tôi sao?
Sẽ
yêu một người máy đã quên đi tất cả, tự cho là đúng, vô cùng ngu dốt trong tình
yêu, lại vô cùng đáng thương như tôi sao? Khi Minh Hoằng cực kỳ cẩn thận đặt Hứa Mộ Triều
vào phòng thí nghiệm, lại chậm rãi cởi bỏ từng tấm áo chiếc quần của cô. Trái
tim của Minh Hoằng -- Tiểu Minh cho rằng, đã bỏ lỡ trăm năm, hai người này rốt
cuộc cũng phải gắn kết rồi.
Tuy Minh Hoằng chỉ cần một tay cũng có thể làm
cho toàn thân Hứa Mộ Triều run rẩy, nhưng không giống giao hợp, có thể hòa nhịp
với sự rung động của cô.
Hắn chỉ ngắm nơi tư mật của cô, giống như ngắm
một khẩu súng, một vật báu. Chỉ vậy mà thôi.
Mà khi hắn thả Hứa Mộ Triều đi, chuyên tâm
nghiên cứu đỉnh điểm của giấc mơ, khoáng thạch tinh thể năng lượng cao luôn
phát ra ánh sáng - - Tiểu Minh, bị ép phải cắt đứt việc cung cấp năng lượng cho
thân thể, dù là thân thể hay trái tim, đều rơi vào tối tăm.
Mà nguyên nhân chính là như vậy, một phần những
phân đoạn rời rạc được trường năng lượng của Tiểu Minh ghi chép, vì chập mạch
mà bỗng hiện lên, nhập vào đại não Minh Hoằng. Đáng tiếc, những hình ảnh âm
thanh này quá ít, hoàn toàn không đủ để đánh thức Minh Hoằng.
Nhưng cuộc đời dài đằng đẵng mà cô độc của Mộc
hoàng tử. Nụ cười hiếm hoi của chiến thần điện hạ. Từng ngày từng đêm trên hành
tinh Tháp Nại, đều ghi vào dòng chảy năng lượng rực rỡ lóng lánh dưới bề mặt
hành tinh Tháp Nại. Khi Minh Hoằng thức tỉnh, những năng lượng này, không đủ để
cho hắn thấy ký ức của Mộc hoàng tử mà mình có. Nhưng lại khiến hắn không giống
một người máy thuần túy nữa.
Tiểu Minh không biết, thay đổi này, là may mắn,
hay là bất hạnh của người máy nữa.
Minh Hoằng vẫn lạnh lùng như cũ, vẫn vô tình
như cũ, vẫn tôn trọng máy móc tối cao như cũ. Nhưng đêm trước khi đại quân tàn
bạo rời khỏi lòng đất, hắn bắt đầu cảm thấy mình có "trái tim".
Nguyên tắc cơ bản diệt sạch tất cả chủng tốc mà Mộc hoàng tử đã viết, không còn
được Minh Hoằng cho là nguyên tắc nữa, mà trở thành lý tưởng theo đuổi.
Mà Hứa Mộ Triều - cô gái duy nhất hắn từng tiếp
xúc. Hứa Mộ Triều mà hắn đã từng thề rằng phải cải tạo, thật ra hắn đã quên kế
hoạch cải tạo cô từ lâu rồi. Hắn chỉ muốn, khi gặp lại cô gái này, nhất định
phải bắt cô về.
Vì sao? Bởi vì cô là của hắn, cô đã hứa sẽ phục
tùng hắn.
Cô đã hứa, sẽ theo đuổi văn minh cơ giới cùng
hắn.
Hắn không biết, rất lâu rất lâu về trước, cũng
có một cô gái, tự nói với mình những câu tương tự như thế. Hắn không hề biết
điều đó có trong sóng năng lượng của dòng chảy sâu trong "trái tim"
của hắn.
Tuy nhiên để bắt được cô gái này, thì ra không
phải dễ dàng như vậy.
Cô muốn hãm hại Đồ Lôi, lại bị người máy của
hắn bắt lại. Rõ ràng đã áp giải đến bờ biển, hắn đứng dưới lòng đất, đứng ở nơi
cô và hắn cùng ngắm biển, trong lòng nảy sinh sự kích động muốn lao ra khỏi
lòng đất, tận tay ôm cô gái này trở về.
Tuy nhiên lại truyền đến tin tức, toàn đội cảnh
vệ người máy đều chết trận, cô vừa gặp chuyện, toàn bộ loài người, Zombie, thú
tộc đều nhảy ra. Có phải muốn có được cô, nhất định phải đối địch với tất cả
chủng tộc ư?
Không sao cả, hắn vốn được chế tạo để đối địch.
Nếu thắng thua của loài người phải có phần
thưởng, như vậy cô chính là chiến lợi phẩm của hắn.
Tuy hắn không tiếc phải từ bỏ một thành phố
lớn, không tiếc điều động mấy vạn quân vây đánh Khang Đô, nhưng lại có thể để
cô chạy trốn. Mặc dù có viện binh loài người cứu giúp, thế nhưng Minh Hoằng
biết, lúc này đây, người cô dựa vào là bản thân, không phải ai khác.
Sự trốn chạy của cô, khiến cho cuộc đi săn và
sự chờ đợi lâu dài của hắn càng thêm thú vị và đáng giá chờ mong.
Hắn đã quên dự định cải tạo cô lúc đầu của
mình, cũng đã quên cô chạy trốn bao lần. Hắn muốn, chỉ muốn mà thôi. Bởi vì
chưa có được, cho nên càng muốn đạt được.
Nhưng lúc đêm khuya tĩnh lặng, Minh Hoằng - kẻ
không cần ngủ, nhìn bầu trời sao rộng lớn trên đỉnh đầu, chẳng hiểu sao lại
sinh ra cảm giác gần gũi kỳ lạ. Mà đó cũng là thời khắc, hắn nhớ đến Hứa Mộ
Triều khôn nguôi, nhớ tới nụ cười có vẻ vô tâm vô tư của cô, nhớ tới thân thể
trắng ngần mềm mại của cô, nhớ tới vẻ mặt đau khổ phức tạp khi ** của cô chảy
xuống tay hắn.
Hắn cũng không thể n