
của Thú Tộc, quả thật là một tai họa và sỉ nhục lớn lao. Nhưng
anh ta lại rất thản nhiên, không có phản ứng gì kích động.
Hứa Mộ Triều gật đầu, đem ném túi quân dụng trên tay về phía ghế sofa, bình
thản nói: “Anh cũng khá lý trí đấy. Ba ngày nữa, tôi sẽ hiến tặng anh cho Tổng
Thống Lĩnh.”
Vậy mà sắc mặt của anh ta vẫn lạnh nhạt như cũ.
Lần này Hứa Mộ Triều biết, anh ta thật sự không sợ. Nhưng anh ta chỉ có một
mình, cơ bản không có năng lực phản kháng, chẳng lẽ anh ta quyết tâm tìm chết?
Lúc đồng ý với Đồ Lôi, Hứa Mộ Triều không hề có ý định thật sự giao Thẩm
Mặc Sơ ra.
Coi như cô giao Thẩm Mặc Sơ cho hắn, Đồ Lôi sẽ chịu hài lòng sao? Tất cả
quyết định đều phụ thuộc vào tính cách của hắn. Nhưng cô đã cự tuyệt hắn một
lần, mặc kệ cô dùng biện pháp gì để xoay chuyển tình thế thì hắn cũng đã ghi
nhớ mối hận đó rồi. Hơn nữa, hắn công khai cướp người trên địa bàn của cô, nếu
cô thuận theo ý hắn, chỉ sợ sau này cô sẽ không có quyền lên tiếng nữa.
Mà tình cảm thê thảm của chàng thanh niên ở trong phòng Đồ Lôi mấy ngày nay
cứ lặp đi lặp lại trong đầu cô.
Cô không ngăn cản được, nhưng ít nhất sẽ không dung túng.
Cô cười cười, chuyển đề tài: “Chỉ là tối nay, tù nhân của tôi . . . . . rất
có thể sẽ thừa lúc tôi ngủ lén chạy trốn.”
Thẩm Mặc Sơ lẳng lặng nhìn cô, tiếp tục nghe cô nói: “Anh ta trộm theo túi
quân dụng của tôi, bên trong có thức ăn, nước và vũ khí phòng thân. Thân thể
của anh ta còn chưa hoàn toàn hồi phục, có thể chạy thoát được không, hoàn toàn
phải xem vận khí của anh ta. Thủ vệ hướng Tây Nam là thưa thớt nhất. Nhưngtù
nhân đó chắc cũng không biết.”
“Sau đó thì sao. . . . . . Thuộc hạ của tôi, sẽ phát hiện một thi thể ở
hướng Đông Nam, diện mạo đã bị dập nát hoàn toàn, qua phán đoán thì chính là
tên đào phạm kia. Người chết không thể sống lại, cho nên Tổng Thống Lĩnh Thú
Tộc và Bộ tư pháp của con người đại khái chỉ có thể phân chia thi thể này.”
Nói lưu loát một mạch, Hứa Mộ Triều lấy chai nước dinh dưỡng trong tủ lạnh,
uống ừng ực. Uống thì ném chai đi, thoải mái ngồi trên ghế sa lon, ung dung
nhìn Thẩm Mặc Sơ.
“Tại sao?” Hai mắt Thẩm Mặc Sơ đen thẳm lấp lánh như sao đêm, nhìn cô đầy
đe dọa.
Cô khoanh tay khiêu khích nhìn lại anh ta: “Không phải tôi mềm lòng với
anh, tôi chỉ không muốn làm bẩn tôn nghiêm của người lính. Anh đã nói, anh từng
ở địa ngục, nếu một lần nữa tự tay đưa anh vào địa ngục —— chuyện như vậy không
nên chút nào.”
Những lời cô nói đều thật lòng, cho dù thật giả ra sao. Thẩm Mặc Sơ nói
mình đã từng ở địa ngục, vẫn làm cô hơi cảm động.
Thẩm Mặc Sơ đột nhiên nhíu mày nhìn cô.
Hứa Mộ Triều nói tiếp: “Dĩ nhiên, nếu như con người các anh sớm đem tiền
chuộc đến, tôi nhất định giao người không chút do dự. Chẳng qua hiện nay, tự
bản thân tôi còn khó giữ, số tiền chuộc đó không đợi được rồi. Thật đáng tiếc.”
Bên trong phòng an tĩnh lại, Thẩm Mặc Sơ nhìn cô chằm chằm, ánh mắt phức
tạp khó hiểu.
Hứa Mộ Triều khoát tay: “Không cần cảm động. Tương lai nếu anh có cơ hội
báo đáp tôi, tôi sẽ vô cùng hoan nghênh.”
“Được.” Anh ta chỉ thốt ra một chữ đơn giản.
Hứa Mộ Triều cũng không trông cậy anh ta có thể báo đáp được gì, gật đầu:
“Bảo trọng.”
Đêm càng khuya, đồng bằng thú tộc lại càng hoang vu, mênh mông mà yên tĩnh.
Tối nay là buổi tối cuối cùng Thẩm Mặc Sơ ở lại chỗ này, cuộc huấn luyện
chống cự dục vọng đến đây là chấm dứt. Hứa Mộ Triều về phòng của mình nằm
xuống, bên cạnh thiếu đi hơi thở lạnh lẽo quen thuộc, không khỏi cảm thấy gian
phòng có phần trống trải. Trong lòng cô không khỏi bật cười, không ngờ cũng
thành một thói quen.
Rạng sáng, cô ngủ rất say. Cửa phòng ngủ bị đẩy ra, cô lập tức mở mắt nhìn,
bóng dáng anh tuấn quen thuộc đó đứng ở cửa phòng.
“Nếu tối nay tù nhân bỏ trốn. . . . . .” Trong bóng tối giọng nói của anh
trầm ấm dịu dàng đến lạ, “Trước khi anh ta rời đi, sẽ giúp cô hoàn thành buổi
huấn luyện cuối cùng.”
Hứa Mộ Triều không biết, quần áo của hai người, đã bị anh ta cởi ra sao. Cô
cũng không biết, thì ra là cơ thể anh ta đã khôi phục nhanh như vậy, y hệt một
con báo hoang dã, dễ dàng đè chặt cô ở trên giường —— dĩ nhiên, cô cũng không
thực sự phản kháng. Nếu không cho dù là cao thủ đứng đầu loài người, cũng không
có cách nào đối địch với cô.
Cô cho rằng anh sẽ chỉ ôm cô, vì vậy cũng không để tâm lắm. Nhưng không
ngờ, đến khi cô kịp hiểu ra, anh đã bắt đầu công thành đoạt đất.
Hứa Mộ Triều sớm đã mất khống chế, biến thân thành bán thú. Ngay cả đôi
cánh ngày xưa tràn đầy sức mạnh, lúc này cũng quặp lại trên giường. Thân hình
lạnh như băng của anh, dính sát vào thân hình ấm áp mềm mại của cô. Cúi đầu,
liếm môi cô một chút, từ trán cô hôn xuống dưới, mân mê trên mỗi tấc da thịt…
Khi đến bộ ngực, cô muốn đẩy ra, lại bị anh nắm tay ép chặt bên cạnh thân mình.
“Thả lỏng, tôi sẽ không làm gì cô.” Anh nói, “Chỉ là huấn luyện thôi.”
Mặt của Hứa Mộ Triều, thậm chí toàn bộ thân hình, đều ửng đỏ cả lên. Mà anh
nhất quyết không tha, hôn thẳng một đường, khi ngang qua chổ tư mật của cô, vậy
mà không tránh không né