
ên lạc với hậu phương.
Hướng
Tây, hướng Tây! Mỗi một chủng tộc, giống như nhận được lệnh triệu tập của vương
giả, tranh thủ từng phút từng giây, nhiệt huyết sôi trào, không màng sống chết!
"
Phản công toàn diện!" Thôi tư lệnh ở hậu phương hạ lệnh.
"Có
ổn không? Nguyên soái vẫn còn trong đất địch! Không có mệnh lệnh của ngài ấy mà
phản công toàn diện có quá mạo hiểm quá không?" Có người lo lắng.
Đến cả
Thôi tư lệnh trước nay luôn trầm ổn như núi, sắc mặt cũng có phần trắng bệch vì
khẩn trương, nhưng ông vẫn kiên định nói: "Nếu ngay cả Nguyên soái còn
không tiếc tất cả đi về phía Tây, vậy chúng ta có lý do gì mà không mau mau tới
giúp ngài ấy một tay?"
Tiếng
pháo vang vọng trên Đại lục cả đêm không nghỉ, mà thủ phủ Đại lục, ba vạn đại
quân người máy trùng điệp thu hẹp vòng vây, trong phạm vi bán kính một trăm km
rừng núi, Hứa Mộ Triều ngồi trong một căn nhà đổ nát. Nơi này có lẽ là một trạm
gác Zombie đã bỏ hoang, địa thế bí mật, hoang vu không bóng người.
Xung
quanh đống đổ nát, hơn trăm người máy từ các nơi, từ từ tiến lại gần. Mời chiếc
máy bay chiến đấu từ từ bao vây bầu trời.
Trên
mặt đất, có một người máy hình người cầm đầu đội quân, đó là Minh Huy đã lâu
không gặp. Cô luôn ở tiền tuyến, gần đây mới trở về bộ chỉ huy. Tối nay Hứa Mộ
Triều đánh vào phòng tuyến của cô, khiến cô gần như đem hết toàn lực không
ngừng đuổi giết.
Lúc
này, cô ta lạnh lùng đè máy truyền tin trên cổ tay xuống, giọng nói cung kính:
"Tướng quân, đã tìm được cô ta, chỉ có một mình. Theo quan sát thì đã bị
trọng thương mất hết sức chiến đấu. Dạ, sau khi bắt sống sẽ lập tức đưa lên máy
bay."
Nhìn
những tên người máy thận trọng tới gần từng bước một, Hứa Mộ Triều chỉ nhàn
nhạt cười khẩy.
Vết
thương trên người không đếm xuể, đau đớn không biết bao nhiêu mà kể. Thì ra sức
chiến đấu số một Đại lục cũng có điểm cuối, không biết, ngày Cố Triệt trúng
độc, còn bị trọng thương nhưng vẫn xử lý được hai tên Zombie tinh anh, cảm giác
của anh ấy có giống mình lúc này không? Anh hùng mạt lộ không còn đủ sức xoay
chuyển trời đất.
Dù cô
có chết cũng không đáng tiếc. Cho dù bây giờ Minh Hoằng cho nổ bom, cho dù cô
bị người máy bắt sống.
Anh
Triệt, có lẽ em không quay về bên anh được nữa. Nhưng không sao cả, anh và Thẩm
Mặc Sơ, là hai người quan trọng nhất trong đời em đều đã khôi phục ý chí, cuộc
chiến trên Đại lục cũng không còn là vấn đề nan giải nữa. Các anh liên thủ lại,
Minh Hoằng sẽ đi tới đường cùng. Đại lục sắp chào đón hòa bình trở lại.
Mà em
sắp bị Minh Hoằng bắt được, có lẽ cả đời phải sống trong bóng đêm vĩnh hắng.
Tự sát.
. . . . . Vẫn luyến tiếc không thể ra tay được. . . . . . Thanh dao găm em giấu
bên người, trong tình huống không thể cứu vãn thì tự sát là cách tốt nhất.
Đúng
lúc này!
Chính
diện phía Tây, những người máy bên ngoài, chợt phát ra mấy tiếng kêu rên! Vài
chiếc cổ sắt rời khỏi thân thể! Bóng người kia không tính là quá nhanh, nhưng
vẫn dễ dàng đoạt được mấy khẩu súng, sau một hồi bắn phá, càn quét, trong vòng
vây người máy dày đặc đã mạnh mẽ mở ra một đường máu đi về phía Hứa Mộ Triều!
"Anh
điên à. . . . . ." Hứa Mộ Triều trừng lớn đôi mắt đẫm máu, lẩm bẩm nói.
Thấy rõ bóng người đang đi tới, tuy hơi thất vọng, nhưng cảm giác vui mừng hòa
lẫn đau lòng vẫn mãnh liệt xông lên đầu cô.
Trong
màn mưa bom bão đạn, mỗi một bước đi về phía trước của anh càng thêm khó khăn.
Máu tươi như đang tưới lên người anh, không thấy rõ màu da ban đầu. Mà những
hoa văn ngầm hình cánh bướm của Zombie càng lúc càng dày đặc. Trước ngực máu
thịt mơ hồ, cánh tay trái rõ ràng đã buông thõng xuống dưới không thể nhúc
nhích, đùi phải có vô số lỗ máu, phải dựa vào chân trái lôi, mới có thể tập
tễnh đi về phía trước.
Nhưng
anh làm như không nhìn thấy tất cả những việc này. Dùng cơ thể không toàn vẹn đánh
ngã từng người máy một. Những vết thương trên người anh không ngừng tăng lên,
khóe miệng anh cũng có máu tươi trào ra.
Nhưng
anh như vậy lại có thể giết chết hơn phân nửa người máy xung quanh, khiến những
người máy khác không dám tiến lên nửa bước. Anh đi từng bước một tới trước mặt
Hứa Mộ Triều, từ từ đưa tay, ôm Hứa Mộ Triều không thể di chuyển được nữa vào
trong lòng.
"Em
mới ngu." Anh nói không kịp nghĩ, "Tôi yêu em như vậy, sao có thể cam
lòng để em chết một mình?"
Đúng
vậy, rồi tôi sẽ chết. Cái gì là tri kỷ, cái gì là âm mưu phản bội, tôi nợ em
hay em nợ tôi, tôi không quản được nhiều chuyện như thế. Tôi chỉ biết, tôi yêu
em vô vàn. Sau khi làm em tổn thương sâu sắc, tôi lại càng yêu em hơn.
"Anh
đi mau. . . . . ." Cô nghẹn ngào nói, "Bom trên người tôi. . . . . .
Có thể nổ tung bất kỳ lúc nào. Chẳng lẽ anh muốn. . . . . . Bỏ lại ba mươi vạn
Zombie kia sao? Bọn họ. . . . . . Chỉ có mình anh!"
Anh hơi
chấn động, cũng không di chuyển nữa.
"Vậy
thì bỏ lại thôi." Anh thấp giọng nói.
Khi
nước nhà và chủng tộc đều bị bỏ phía sau, khi hy vọng chạy trốn đã ngày càng xa
vời, cái chết cũng trở nên chẳng còn quan trọng nữa. Thẩm Mặc Sơ ôm Hứa Mộ
Triều ngồi dự