
án thú toàn thân đẫm
máu, một tay cầm súng, bảo vệ ở trước chiếc xe kia.
“Hứa
Mộ Triều?” Người máy nhìn thấy cô, phất tay ra hiệu với đám đồng bọn, “Lên!”
Cùng
lúc đó, hai chiếc xe nhanh như điện chạy tới, không chút cố kỵ phóng thẳng vào
phòng tuyến của quân lính loài người. Trong khi hàng phòng vệ trang bị tận răng
kia ngã trái ngã phải thì hai chiếc xe kia cũng hư tổn nặng nề.
Minh
Huy vội vàng từ trên xe nhảy xuống, lớn tiếng hạ lệnh: “Bắt sống bọn họ!”
Quân
lính loài người điên cuồng hét lên, vây quanh đám người máy vừa xâm nhập. Thế
nhưng cho dù là binh lính tinh anh, cũng không thể ngăn cản cao thủ đứng đầu
người máy ra trận! Chỉ trong nháy mắt thi thể máu thịt đã bay tứ tung!
Bọn
chúng đuổi theo tới tận đây sao?
Hứa
Mộ Triều một tay cầm súng, một tay khác thấm đẫm máu tươi nhìn không ra hình
dạng, tựa vào cửa sổ xe sau lưng.
“A
Lệ! Mau cho gọi cứu binh!” Cô gầm lên một tiếng, căn bản không kịp nhìn xem
người bên trong xe có ổn hay không. Thân ảnh không còn mạnh mẽ của cô vọt lên,
lao về phía đám người máy!
Từ
bãi đua ngựa bay đến đây, Hứa Mộ Triều đã dùng đến chút sức lực cuối cùng. Cực
hạn sức chiến đấu của bán thú là mức nào? Cô không biết. Chỉ là kể từ khi bị
bọn người máy bao vây, trọng thương cho đến giờ phút này, gặp phải càng nhiều
người máy uy hiếp, trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ, không thể ngã xuống, không
thể chạy trốn.
Ở bãi
đua ngựa, cô có thể một mình trốn thoát. Nhưng khi đã đến đây cứu viện, thì
nhất định phải cứu được A Lệ. Minh Huy cam nguyện thay đổi màu mắt mà bọn chúng
vốn tự hào để lẻn vào đế đô, tự nhiên sẽ có cách rời đi. Làm sao cô có thể để A
Lệ bị cải tạo thành người máy?
Cô
chỉ cần kéo dài thêm chút thời gian, cứu binh nhất định sẽ tới
Chỉ
cần thêm chút thời gian
Thế
nhưng cuộc chiến lần này e rằng không thể kéo dài nổi.
Đối
với Hứa Mộ Triều bị thương, bọn người máy sớm đã có chuẩn bị. Dây thừng hợp kim
từng kiềm chân cô, lại được quăng không trung, trói lấy cô gái bán thú. Cùng
lúc đó, những người máy khác xông lên, dùng cánh tay kim loại có thể xé rách
mọi thứ vồ lấy chiếc xe có rèm che.
Ngay
cả Hứa Mộ Triều cũng không thể dễ dàng đối kháng với sự bao vây của bọn họ,
huống chi là A Lệ!
“A
Lệ!” Cô bị dây thừng trói nghiến, quay đầu muốn chạy về phía chiếc xe. Thế
nhưng dây thừng hợp kim có móc câu cắm sâu vào máu thịt, khiến cô rốt cuộc cũng
té ngã trên mặt đất.
“Ha
ha” Tiếng cười của Minh Huy lạnh lùng đến chói tai. Hứa Mộ Triều khốn khổ ngẩng
đầu, trơ mắt nhìn chiếc xe bị người máy xé tan thành nhiều mảnh, những phần còn
thừa lập tức bị ném bay ra ngoài!
Minh
Huy tươi cười, nhìn người máy vây kín thân ảnh gầy yếu còn lại trong xe. Nhóm
vệ binh loài người, khiếp sợ đến không thể nhúc nhích hay nói tiếng nào.
Tất
cả đã ngã ngũ. Hứa Mộ Triều thống khổ cúi đầu, A Lệ sắp bị bắt, mà cô thì trọng
thương chống đỡ không nổi. Chẳng lẽ cứ trơ mắt để Minh Huy bắt cậu ấy đi sao?
Từ
lúc Nguyên soái trẻ tuổi chấp chính tới nay, chưa có ai dám can đảm mạo phạm
đến dinh thự Nguyên soái.
Hôm
nay, bọn người máy đánh lén, những binh lính tinh anh loài người hi sinh đến
hàng trăm người trong cuộc giao đấu. Đây là con số thương vong chưa bao giờ có
của đội cảnh vệ.
Nhưng
người máy không dự đoán được, chúng sẽ phải trả một cái giá đắt gấp bội lần vì
con số này.
Bọn
chúng sẽ gặp phải một cuộc tàn sát vô cùng khủng bố.
Hài
cốt của tám người máy rơi lả tả quanh chiếc xe. Thân thể sắt thép dường như
không thể chịu đựng nổi va chạm mãnh liệt, văng ra xa mấy mết! Nhưng bấy nhiêu
vẫn còn chưa đủ!
Sau
khi ngã xuống đất, bọn họ không rên nổi một tiếng, vẻ ngoài ngụy trang thành
loài người nổ tung thành những mảnh vụn kim loại, chia năm xẻ bảy, hoàn toàn tử
vong!
Mà
giữa đám bụi mù trộn lẫn vụn kim loại từ mấy thi thể, trong sắc trời âm u của
buổi hoàng hôn, chỉ có một người mặc quân trang màu xanh lam, nhẹ nhàng tháo
bao tay trắng như tuyết xuống, chậm rãi đi tới chỗ bọn người máy.
“A
Lệ? Làm sao cậu….” Người lên tiếng đầu tiên lại là Minh Huy, cô cũng không nhận
ra quân hàm Nguyên soái trên vai anh ta, nghi hoặc khiếp sợ khiến cô cứng đờ
tại chỗ —— không ai có thể tay không giết chết tám người máy đẳng cấp cao nhất
này! Cho dù là Minh Hoằng đi chăng nữa! A Lệ làm sao có thể làm được?
Mà
Hứa Mộ Triều sớm đã ngã vào giữa vũng máu, dù máu tươi mơ hồ, dù toàn thân cạn
kiệt sức lực nhưng chưa bao giờ cô thanh tỉnh đến thế. Cô ngơ ngác nhìn người
nọ, một ý niệm mãnh liệt xông lên đầu—— đó là quân hàm Nguyên soái….Anh ta
không phải A Lệ! Anh ta lại không phải là A Lệ! Anh ta thực sự không phải A Lệ!
Anh
ta là ——
“Người
máy? Tốt lắm.” Khuôn mặt tuấn mỹ như thiên thần, từ trong bóng đêm dần dần hiện
ra, “Đã lâu chưa gặp được dạng ám sát như thế này.”
Anh
ta quả nhiên không phải là người!
Sao
anh ta có thể là con người được chứ? Con người, làm sao lại có sức chiến đấu
vượt quá cực hạn như vậy?
Nhưng
anh ta thực sự là người. Bởi vì trên đời chỉ có một người duy nhất có sức chiến
đấu đứng đầu Đại lục, v