
hể.
Nhưng vẫn còn ba tên người máy ngang nhiên đứng sừng sững.
“Hứa
Mộ Triều, chúng ta lại gặp mặt” giọng nói như chuông bạc, từ giữa ngôi biệt thự
truyền đến.
Hứa
Mộ Triều ngẩng đầu, nhìn về phía cô gái tươi đẹp vẻ mặt hờ hững và đôi mắt đỏ
đậm đang từ từ đi đến. Thân ảnh của Minh Huy vẫn thướt tha sinh động như xưa,
chỉ là đôi mắt lạnh băng đến thấu xương.
Thì
ra bọn chúng che dấu màu mắt, trà trộn vào đế đô.
Mục
tiêu của bọn họ là Hứa Mộ Triều, Phùng Tam và Tiết Nhị thừa dịp rối loạn đào
thoát cũng không có ai ngăn cản. Chỉ là cho dù bọn họ gọi viện binh tới, cũng
đã không còn kịp nữa rồi.
Trên
cánh tay là hai vết thương thật sâu, giữa đùi phải cũng có một vết thương. Tuy
rằng không nguy hiểm đến tính mạng nhưng cũng đủ làm cho sức chiến đấu của Hứa
Mộ Triều giảm mạnh. Nhưng hơn cả những thương tích này, điều khiến cô càng kinh
ngạc hơn chính là sức chiến đấu của đám người máy đã tăng lên. So với lần giao
thủ trước đây bọn họ càng nhanh nhẹn, linh hoạt hơn. Cho dù với thân thủ của
Hứa Mộ Triều, đánh bại mười hai người xong cũng hoàn toàn rơi vào tình trạng
kiệt sức.
Làm
cách nào bọn chúng lẻn được vào đế đô? Chúng có mục đích gì? Minh Hoằng đang ở
đâu? Toàn quân của người máy, hiện tại đang trốn ở chỗ nào?
Minh Huy
nhìn cô chằm chằm, không có hận thù cũng không vui cười như lúc trước:” Tôi đến
đưa cô và A Lệ trở về”
“Chỉ
bằng vào cô?” ngoài miệng Hứa Mộ Triều vẫn nói cứng, nhưng nếu tiếp tục giao
chiến với bọn chúng, có lẽ cô sẽ sức cùng lực kiệt. Nhưng cô không thể để Minh
Huy thăm dò tình trạng mình, nên phải giả bộ khí thế hùng hổ.
“Cô
có thể thử xem.” Minh Huy cười, “Dù sao tôi cũng có rất nhiều thời gian. Đúng
rồi, A Lệ chắc là đang ở dinh thự của Nguyên soái? Nghe nói dinh thự Nguyên
soái là nơi được phòng vệ nghiêm mật nhất trên thế giới. Tôi rất muốn xem thử,
bọn họ có thể bảo vệ tên phản bội đó không?”
A Lệ!
Trong lòng Hứa Mộ Triều chùng xuống.
Tuy
rằng dinh thự của Nguyên soái thủ vệ nghiêm ngặt nhưng sáng nay A Lệ đã ra
ngoài. Nếu đám người Minh Huy đã ẩn nấp nhiều ngày, lúc này liệu chúng có thành
công bám theo A Lệ hay không?
Sao
cô có thể để bọn họ thực hiện mưu đồ? Mặc kệ cậu ấy là A Lệ hay là anh em ruột
thị của A Lệ?
Hứa
Mộ Triều chậm rãi nở nụ cười
“Tôi
sẽ không để A Lệ trở thành người máy. Không bao giờ.”
Hoàng
hôn từ từ buông xuống, những hàng cây xa xa tận chân trời càng có vẻ yên ắng
sâu thẳm. Nơi này là trạm kiểm soát trên núi dẫn đến dinh thự của Nguyên soái,
cứ ba bước lại có một trạm canh gác, năm bước có một tốp quân lính. Các nhóm
quân lính loài người tinh anh nhất ngày đêm bảo vệ để phủ Nguyên soái được an
toàn.
Con
đường thông lên núi vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng cũng có vài chiếc xe chạy
xuống núi. Buổi tối tám giờ, quân lính nhìn thấy một chiếc xe dài có rèm che từ
đường quốc lộ dưới chân núi từ từ chạy đến.
Từng
tốp quân lính nghiêm trang cúi chào theo nghi thức quân đội như những pho
tượng. Trong xe, có bóng người hơi nâng tay, đặt bên thái dương đáp lễ các binh
lính.
Chiếc
xe cũng không dừng lại, lập tức chạy qua cổng lớn bằng sắt màu đen dẫn lên núi.
Đột
nhiên! Ở tốp sau của trạm canh gác, giữa rừng rậm bỗng hiện lên những tia sáng
đỏ chớp tắt không ngừng —— quân lính loài người không biết đó là những đôi mắt
hồng ngoại của người máy, có thể xuyên qua màn đêm, xuyên thấu mọi trở ngại để
thấy rõ tướng mạo của người trên xe.
“Ai
đó!” Quân lính loài người nhạy bén quát chói tai, cùng lúc đó, một nhóm binh
lính đã qua huấn luyện, lập tức vây quanh xe của Nguyên soái hộ vệ.
“Xác
nhận! Mục tiêu ở trên xe!” Một giọng nói lạnh lùng vang lên! Hơn mười bóng
người mạnh mẽ như báo săn mồi chợt xuất hiện trong rừng, lấy tốc độ mà mắt
thường không thể nhận thấy, thoải mái lướt qua nhóm quân lính bảo vệ, tấn công
chiếc xe có rèm che!
Nhóm
vệ binh vô cùng sợ hãi, vội vàng nâng súng lên bắn! Thế nhưng với tốc độ phản
ứng như thế chỉ làm một người máy trúng đạn ngã xuống đất. Trong nháy mắt,
những người máy khác đã vây quanh chiếc xe.
Nòng
súng trong tay đám người máy chĩa thẳng vào xe, khiến quân lính không dám hành
động thiếu suy nghĩ nữa. Hai hộ vệ trong xe giơ súng lên bắn! Ba gã người máy
bị trúng đạn ngã xuống, nhưng hai hộ vệ lập tức bị những người máy khác lôi ra
khỏi xe, ném xuống đất.
Bên
trong xe còn sót lại một người, thân ảnh gầy yếu đó chậm rãi ngẩng đầu lên.
Người
máy cầm đầu xoay người, nhìn người duy nhất còn sót lại trong xe. Hắn vất súng,
cánh tay dài bằng sắt thép đột nhiên vươn về hướng người kia!
Đúng
lúc này, một tiếng thét dài vang vọng cả chân núi. Tiếng gầm mãnh liệt truyền
tới, khiến cả quân lính loài người lẫn người máy đều khựng lại. Mọi người ngẩng
đầu chỉ thấy một đôi cánh đỏ tươi như máu, như tia chớp xẹt qua! Lấy tốc độ
nhanh đến không thể giải thích nổi, lao về phía cánh tay của tên người máy đang
chụp vào trong xe!
“Bằng
bằng” mấy tiếng súng vang lên,thủ lĩnh người máy bị trúng đạn thụt lùi mấy
bước. Hắn ngước đôi mắt đỏ lạnh lẽo nhìn người con gái b