
ưới đất, tình hình vũ khí trang bị. . . . . . Có lẽ A Lệ đã nói cho
các người không ít, nhưng mà dù gì tôi cũng từng được Minh Hoằng đối đãi như
thân tín, tin tức tôi biết, có lẽ cũng nhiều hơn một A Lệ một chút. . . . . .”
Hai
người Quan Tạ liếc mắt nhìn nhau, Tạ Mẫn Hồng nói: “Tin tức cô nắm giữ, hy vọng
có thể mau chóng. . . . . .”
Hứa
Mộ Triều lắc đầu, bởi vì tác dụng của thuốc, cô không thể hoàn toàn tập trung tinh
thần, nụ cười trên mặt cũng mơ hồ theo: “Trừ phi Cố Nguyên soái trả tự do cho
tôi.”
Tạ
Mẫn Hồng bình tĩnh lắc đầu: “Tôi nghĩ. . . . . . Nguyên soái không thể đồng ý.”
“Ừ.”
Hứa Mộ Triều không thèm để ý đến sự từ chối quả quyết của anh ta, gật đầu, “Những
tin tức này thật ra cũng không phải cực kỳ quan trọng. . . . . . Dù sao Minh
Hoằng cũng rất có cá tính. Có lẽ Cố Nguyên soái sẽ rất vui khi gặp được đối thủ
đáng gờm như thế!”
Tạ
Mẫn Hồng nhìn cô, đột nhiên lại bật cười.
Nói
một hơi dài như vậy, Hứa Mộ Triều chỉ cảm thấy càng mệt mỏi hơn, mí mắt cũng
gần như không mở ra nổi nữa. Nhưng mà có A Lệ ở đây, cô cũng yên tâm hơn về
tình cảnh của mình—— Sao A Lệ có thể để cô chịu khổ được?
Hơn
nữa vừa mới chạm trán lần đầu với Tạ Mẫn Hồng, cô cảm thấy cũng không tồi.
Vì
vậy, cô tựa đầu vào ngực A Lệ, yếu ớt nói: “Cậu ôm tôi về giường nghỉ một lát
đi.”
Giọng
nói của cô bé như con muỗi, nhưng một lúc sau A Lệ vẫn không nhúc nhích. Cô đưa
tay tóm lấy vạt áo sơ mi bị cô khóc đến nhàu nhĩ trên ngực cậu ta: “Nhanh lên nào!”
Trước mắt cô tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Hai
cánh tay mạnh mẽ đỡ lấy thân thể cô mềm oặt ngã xuống, dường như A Lệ yên lặng
một lúc, mới ôm ngang cô lên, đi thẳng ra sau cửa kính, đặt cô lên chiếc giường
đơn. Động tác của cậu ta mặc dù không thô bạo, nhưng cũng không dịu dàng khiến
cô đang ngủ mê man cũng phải lầm bầm một tiếng.
Cậu
ta trở lại ngồi xuống ghế sofa, cửa kính sau lưng từ từ đóng lại. Hiệu quả cách
âm của cửa kính này là cấp bậc quân sự, cho dù cô tỉnh táo, cũng không nghe rõ
cuộc đối thoại của bọn họ.
Hai
người Quan Tạ liếc mắt nhìn nhau, cũng ngồi xuống ghế sofa bên cạnh.
Ba
người nhìn nhau, im lặng trong chốc lát.
Cuối
cùng vẫn do Tạ Mẫn Hồng xung phong phá băng. Anh nhìn sắc mặt của “A Lệ”, đắn
đo hồi lâu mới mở miệng: “Nguyên soái, chúng tôi chỉ là. . . . . .”
Chúng
tôi chỉ là quá khiếp sợ.
Người
thống trị uy chấn Đại lục, niềm tự hào của Cố thị, vị vua trẻ nhất trong vòng
mấy trăm năm qua của loài người; người chưa từng đổi sắc mặt, chưa từng có tình
cảm thừa thãi đó, chỉ biết chiến tranh và chém giết, là đối tượng mà chúng ta
ngẩng đầu ngưỡng mộ. Hôm nay, lại bị một nữ bán thú, nữ bán thú mà anh ta chỉ
cần duỗi ngón tay là có thể bóp nát, níu tay níu chân ôm thật chặt như tình
nhân.
Thiếu
niên được gọi là “Nguyên soái” kia không nói gì. Hàng mày dài đen nhánh nhíu
lại, ánh mắt lạnh băng sắc bén dừng trên người Tạ Mẫn Hồng trong chốc lát. Điều
này cũng đủ để Tạ Mẫn Hồng thức thời im miệng.
Nhưng
khi Tạ Mẫn Hồng nhìn sang chỗ áo sơ mi nhàu nhĩ đầy nước mắt nước mũi phụ nữ
trên ngực Nguyên soái, lại liếc mắt nhìn thiếu nữ say ngủ cách đó không xa,
trong lòng lại nảy sinh lòng kính nể kỳ dị đối với Hứa Mộ Triều.
Cố
Triệt lẳng lặng nói: “Cô ta nhắc đến Cố Lệ.”
Hai
người Quan Tạ bừng tỉnh, trong lòng cũng đồng thời chùng xuống.
Bởi
vì nhắc tới A Lệ, cái tên bị Cố thị tuyệt tình xóa khỏi gia phả. Cái tên khiến
mấy ngày nay Nguyên soái vốn đã yên lặng lại càng yên lặng thêm.
Cho
nên, Nguyên soái mới khoan nhượng cho sự đụng chạm của cô ấy, mới để cô ấy mặc
tình khóc lóc, để cô ấy ôm chặt; nhận lầm mình là Cố Lệ? Khoan nhượng tất cả
những điều đó chỉ vì đứa em ruột của mình?
Ba
người trầm mặc nhìn nhau.
Một
lát sau, Tạ Mẫn Hồng mới nói: “Thì ra là như vậy, chúng ta sợ tiết lộ thân phận
thật sự của A Lệ, vẫn để cho cô ấy lầm tưởng anh họ Quan Duy Lăng này chính là
anh trai ruột của A Lệ, cho nên cô ấy mới nhận lầm ngài là A Lệ. Nhưng sau một
chuỗi thí nghiệm cường độ cao như vậy, cô ấy lại có thể thức tỉnh nhanh đến
thế, đúng là giống loài kỳ quái.”
Sau
khi được Tạ Mẫn Hồng cố ý đổi chủ đề, sắc mặt Duy Lăng rõ ràng thả lỏng hơn,
hỏi: “Tiếp theo phải xử trí cô ấy thế nào?”
Tạ
Mẫn Hồng cũng nói: “Nếu như cô ấy cực kỳ hiểu biết về người máy, cũng rất có
ích. Nhưng mà người phụ nữ này rõ là. . . . . . Lúc nào cũng không quên đặt
điều kiện. Cô ấy không sợ chúng ta dùng sức mạnh cưỡng ép sao?”
Vẻ
mặt Cố Triệt tĩnh lặng thờ ơ —— Viện Nghiên cứu Sinh học vẫn không có tiến
triển gì cả. Cô ta không hề giống bất kỳ chủng tộc nào. Viện Nghiên cứu Khoa
học thậm chí còn nói rõ, với ADN của cô, có thể tồn tại trong bầu khí quyển
Trái Đất, quả thật vi phạm nguyên lý khoa học. Bọn họ chỉ có thể giao trả cô
lại, để Cố Nguyên soái tự xử lý.
Nữ
bán thú thần bí vượt khỏi trình độ khoa học kỹ thuật loài người hiện có.
Anh
không khỏi nhớ tới thiếu nữ vừa mới yên tâm ngủ say trong vòng tay anh. Khăn
trải giường trắng như tuyết, bộ đồ vô khuẩn cũng trắng như tuyết, lại càng tôn
lên gương mặt thanh tú sạ