
ổi tối lên lớp, Kumalajiba đã hỏi về những việc tôi đã làm? Có
sự chuẩn bị từ trước nên tôi trả lời rất trôi chảy: Còn nhớ tôi từng nói về lý
tưởng của mình không? Tôi muốn viết một cuốn sách lịch sử lưu truyền hậu thế.
Và, để người đời sau có thể hiểu được quá khứ huy hoàng của Tây Vực, tôi phải
thu thập mọi tư liệu liên quan. Sau một hồi lắng nghe tôi thao thao bất tuyệt,
Kumalajiba hứa rằng cậu sẽ giải thích với quốc vương, nhưng cũng không quên dặn
dò tôi phải thận trọng hơn.
Mấy
ngày sau đó tôi đành giam chân trong phòng, chỉnh sửa bản vẽ và ra sức học
tiếng Tochari. Nhưng đến ngày thứ năm thì tôi không chịu được nữa. Lần đi thực
tiễn này, tôi đã rút ra kinh nghiệm và hành động thận trọng hơn. Tôi quan sát
mọi thứ thật tỉ mỉ sau đó mới trở về phòng và vẽ lại. Không thể không làm vậy,
trừ phi tôi muốn vẽ tranh trong ngục một lần nữa.
Mười
ngày có lẻ cứ thế trôi qua, những tập giấy đầy hình vẽ của tôi ngày một dày
lên. Một buổi tối nọ, tôi bỗng nhận thấy Kumalajiba không tập trung vào bài học
như mọi ngày, hình như cậu ta đang mải suy nghĩ điều gì đó. Tôi hỏi thì được
biết ngày mai có người thách đấu Kumalajiba luận chiến và điều đó khiến cậu rất
lo lắng. Tôi hỏi hai người sẽ tranh luận về nội dung gì, cậu nói ngày mai mới
công bố chủ đề. Tôi hỏi tiếp cậu tranh luận với ai, cậu ta bảo đó là một đại sư
luận kinh rất nổi tiếng, khắp vùng Tây Vực không ai là đối thủ. Ông cho rằng,
trên đời này không ai thắng nổi mình, nên đã tuyên bố hùng hồn rằng, nếu có
người thắng ông, ông sẽ lấy đầu mình xuống để tạ tội.
- Cô có
muốn đến xem không?
Cậu ta
hơi ngập ngừng, có lẽ vì thái độ đáng phê phán của tôi tại buổi giảng kinh
trước đó.
Tôi gật
đầu lia lịa:
- Có
chứ, tôi nhất định sẽ đi!
Một
cuộc thi hấp dẫn với cái giá là sự trừng phạt đáng sợ như thế, với một đại sự
ngông cuồng như thế, làm sao tôi có thể bỏ lỡ được!
- Cậu
có biết chỗ nào đặt cược không? Tỉ lệ ăn thua bao nhiêu? 5- 5 hay 4- 6?
Kumalajiba
chau mày, tôi vội vàng im bặt.
Vì muốn
cậu ta tập trung tinh thần cho buổi quyết đấu ngày mai nên tôi đã kết thúc giờ
học sớm hơn thường lệ. Nhận thấy vẻ đăm chiêu ưu phiền của cậu ta trước lúc ra
về, tôi kêu cậu ta lại, rồi bắt chước động tác cổ vũ tinh thần thường thấy
trong các bộ phim kinh điển của Hàn Quốc, tôi giơ tay phải lên và hô:
- AZA,
AZA, FIGHTING!
Nhìn vẻ
mặt ngơ ngác của Kumalajiba, tôi phì cười, gào to:
- Đó là
phương ngôn trên một bán đảo ở phía đông bắc. Có nghĩa là: Pháp sư trẻ của
chúng ta nhất định sẽ chiến thắng!
Kumalajiba
cười rạng rỡ, dường như những ưu phiền khi nãy đã bị xua đi, cậu nhìn tôi gật
đầu quả quyết và cũng học theo tôi giơ tay phải lên. Động tác hơi gượng gạo,
nhưng tràn đầy tự tin, phong thái ung dung, đĩnh đạc thường thấy đã trở lại với
cậu. Đó là nụ cười đầu tiên của cậu trong buổi tối hôm nay, ánh sáng của sự tự
tin trong nụ cười ấy tỏa khắp căn phòng, phả vào không gian quanh tôi dư vị của
sự ấm áp.
Thật lạ
lùng là buổi sáng hôm sau tôi không ngủ nướng như mọi ngày mà từ tờ mờ sớm đã
chờ sẵn ở cổng.
Buổi
luận chiến sẽ diễn ra tại chính điện trong hoàng cung. Đây là lần thứ ba tôi
bước vào nơi này, hai lần trước, tất nhiên là đi dự tiệc cùng mẹ con ni cô có
xuất thân bí ẩn. Bởi vậy, cảm giác háo hức không còn nữa. Tranh đã vẽ xong, tên
gọi cũng đặt rồi. Cung điện này chẳng lớn lắm, kiến trúc và trang trí họa tiết đều
hết sức đơn giản.
Nhưng,
không gian của buổi luận chiến lại rất lớn. Chỉ có người tham gia tranh luận và
nhà vua, hoàng hậu được phép ngồi, những người còn lại đều phải đứng nghe. Vì
vậy, chỉ trong chốc lát, toàn bộ đại điện đã chật kín người.
Theo tôi
biết, luận chiến là cách thức chủ yếu để thu hút tín đồ của các giáo phái thời
kỳ đầu. Ở Ấn Độ, các buổi biện kinh diễn ra rất bi thảm, người thua thường sẽ
phải mai danh ẩn tích, vĩnh viễn biến mất. Có người còn tự cắt lưỡi, thậm chí
tự vẫn. Nhẹ hơn thì đóng cửa giáo phái, tôn người thắng làm thầy. Trái lại,
người chiến thắng chỉ dựa vào một lần biện kinh, tiếng tăm sẽ nổi như cồn, được
mọi người sùng kính, sẽ có đông đảo tín đồ đến bái sư, người đó sẽ được quốc
vương trọng vọng và ban thưởng hậu hĩnh, trở thành đại sư quyền lực. Trần Huyền
Trang cũng từng nhiều lần giành chiến thắng trong các buổi biện kinh tại Tây
Vực và Ấn Độ, danh tiếng lan xa khắp nơi. Từ đó, có thể thấy, cuộc tranh biện
này có ý nghĩa to lớn dường nào đối với một nhà sư trẻ tuổi như Kumalajiba. Chả
trách một người thường ngày trầm tĩnh như cậu vậy mà tối qua đã không khỏi lo
lắng và bối rối.
Nhân
vật chính đã xuất hiện. Bên này là pháp sư trẻ tuổi Kumalajiba, một thiếu niên
tài trí cao rộng, phong độ ngời ngời, phong thái đĩnh đạc, trên mình khoác áo
choàng màu nâu sòng giản dị. Đối thủ là một người đàn ông trung tuổi, đạo sĩ
không ra đạo sĩ, hòa thượng không phải hòa thượng, trên mình khoác áo nhung màu
xanh da trời. Không thể tin được, tuổi tác của hai người chênh lệch quá xa. Đối
phương có lẽ cũng nhận biết được điều này, nên ông ta hếch mũi vênh va