
câu này.
Tôi
khoác tay chàng.
- Khi
nãy, em không được thơm cho lắm, đúng không?
- Sao lại
không thơm?
- Vì em
chưa đánh răng…
Lúc nãy
tôi đã hôn chàng khi chưa đánh răng, không biết chàng có để ý chuyện này không.
- Không
sao cả…
Chàng
tủm tỉm cười, ngập ngừng:
- Hôm đó,
ta say rượu, còn nôn cả ra nữa, chắc chắn là khó ngửi hơn nhiều. Nàng có khó
chịu không?
- Vâng,
đúng là rất khó ngửi.
Tôi
nghiêng đầu nhớ lại:
- Nhưng
khi ấy em chẳng bận tâm chuyện đó.
Tôi
nhìn chàng, ánh nắng rực rỡ mùa hạ tỏa rạng gương mặt chàng, nụ cười ấy đã quét
sạch những điều bất an, trăn trở trong lòng tôi. Hai chúng tôi sẽ hạnh phúc,
phải không? Cho dù thói quen sinh hoạt và thói quen ăn uống của chúng tôi khác
xa nhau một trời một vực, cho dù quan niệm sống của chúng tôi cách biệt nhau
hàng ngàn năm thời gian, nhưng sợi dây tình yêu kỳ diệu, không có gì có thể phá
vỡ nổi, sẽ gắn kết chúng tôi lại. Chàng, là người em muốn ôm hôn ngay cả khi
chưa đánh răng, là người em sẵn sàng phô bày vẻ lôi thôi, lếch thếch của mình,
là người em muốn ngày rộng tháng dài sẽ thấy hết những tật xấu của em, là người
sẽ nỗ lực kiếm tìm điểm tương đồng, để cân bằng đời sống của hai chúng ta.
Và điểm
cân bằng ấy, bắt đầu từ nhu cầu cơ bản nhất của con người – giấc ngủ.
Chúng
tôi vừa mới bắt đàu cuộc sống chung, nên vẫn còn rất nhiều trở ngại về tâm lý.
Đêm thứ hai, tôi đã thử ngủ trên chiếc giường lớn lộng lẫy, nhường giường nhỏ
cho chàng. Nhưng hai chúng tôi trằn trọc mãi không sao ngủ được. sau cùng không
biết quỷ thầy xui khiến thế nào, tôi đã trở lại chiếc giường nhỏ với chàng. Kể
từ hôm đó, chúng tôi không tiếp tục những giằng có vô nghĩa ấy nữa, mà mặc
nhiên nằm cạnh nhau.
Bởi
vậy, vòng một, tình yêu chiến thắng!
Chúng
tôi đều khao khát cơ thể của đối phương. Nhưng Rajiva đã sống hai mươi tám năm
nơi cửa Phật. Sắc dục vốn là điều đại kị của người tu hành. Quan niệm đó đã ăn
sâu bắt rễ trong tâm trí họ. Bởi vậy, dù chúng tôi cùng nằm trên một chiếc
giường và dù ham muốn của chàng hết sức mãnh liệt, chàng vẫn không nguôi đấu
tranh tư tưởng, nội tâm giằng xé, mâu thuẫn. Tuy vậy, sau cùng thì lí trí vẫn
phải đầu hàng cơ thể. Thời gian khắc chế bản thân của chàng càng ngày càng ngắn
lại. Hết lần này đến lần khác lí trí phải giương cờ đầu hàng dục vọng. Chí ít,
sau mười ngày sống chung, tôi nhận thấy, chàng đã dần đón nhận và chấp nhận
tình dục theo cách riêng của chàng và hoan hỉ tận hưởng nó.
Bởi
vậy, vòng hai, tình yêu chiến thắng!
Sau
những ngày đam mê, quấn quít, chàng dường như không mấy mặn mà. Tôi có thể hiểu
điều này. Vì chàng chưa khi nào dành thời gian tìm hiểu về phụ nữ nên chàng
không biết rằng, khi ân ái, điều người phụ nữ khao khát nhất, không phải là quá
trình, mà là cảm giác gắn kết giữa hai con người, hai linh hồn. Những tri thức
này, tôi sẽ hướng dẫn chàng dần dần. Nhưng, chàng lại muốn nằm riêng một mình
một chăn, điều này khiến tôi rất bực mình. Chàng nói rằng hơn ba mươi năm qua
đã quen ngủ một mình, nay có thêm tôi ở bên, chàng e ngại dáng vẻ khi ngủ của
chàng ảnh hưởng đến tôi. Thế là tôi lại phải kiên nhẫn giải thích với chàng,
hai người yêu nhau, được gối đầu bên nhau mang lại cảm giác hạnh phúc. Tôi cũng
đã ngủ một mình hơn hai mươi năm và bộ dạng khi ngủ cũng rất khó coi. Nhưng tôi
rất thích câu nói “sống chung tổ, chết chung mộ”. Sự gần gũi ấy cho tôi cảm
giác, tôi đã thực sự hòa nhập và trở thành một phần không thể tách rời trong
đời sống của chàng.
Bởi
vậy, vòng ba, Ngải Tình chiến thắng!
Kể từ
khi cuộc tranh luận nho nhỏ đó, chúng tôi ôm nhau ngủ mỗi đêm. Nhưng một vấn đề
khác lại nảy sinh. Điệu bộ của chàng khi ngủ quả rất khó coi. Chàng thích nằm
co người, giống hệt một con tôm khổng lồ. Trong khi tôi lại rất thích được nép
sát vào người chàng, để cảm nhận hơi ấm của cơ thể chàng. Vậy là chiếc giường
đã rất hẹp, hai chúng tôi lại co cụm vào góc nhỏ, khiến nửa đêm, tôi thấy toàn
thân tê lạnh, thì ra chàng đã cuốn hết chăn về phía mình. Tôi ra sức kéo lại,
nhưng dù đã chìm trong giấc ngủ say sưa, chàng vẫn nhất quyết không chịu buông.
Sau vài lần diễn ra cuộc chiến giành chăn, chàng đã phải tìm cách giải quyết
vấn đề này. Chàng cố gằng nằm thẳng người, như thế, tôi vừa có thể thoải mái tự
vào vai chàng, lại vừa có thể tránh được tình trạng chăn bị cuốn đi. Chỉ khổ
cho chàng, mỗi sáng tỉnh dậy lại phải xoa bóp hai vai, vận động xương cổ cho
bớt tê dại. Tôi thấy xót xa, nhưng chàng chỉ cười dịu dàng, nói rằng: sẽ quen
thôi!
Bởi
vậy, vòng bốn, Ngải Tình chiến thắng!
Vẫn còn
một vấn đề nữa cần điều chỉnh, đó là thời gian ngủ nghỉ.
Giống
như nhiều bạn bè ở thế kỷ XXI, tôi đã quen thức khuya dậy muộn. Có lúc tôi thức
trắng đêm để làm luận văn. Nhưng khi trở về thời cổ đại, thói quen sinh hoạt
làm việc và nghỉ ngơi của tôi có nhiều thay đổi. tôi đi ngủ từ mười giờ hoặc
mười một giờ, bởi vì, tôi chỉ có thể ghi chép lại nội dung công việc khảo sát
và buổi tối. Nhưng tật ngủ nướng thì vẫn không sửa được. Bảy, tám giờ sáng vào
thời đ