
oàn thân một lượt, cũng không phát hiện vấn đề gì.
Sau đó hai anh em Phan Đông, Phan Lan cũng đến, Phan Lan tỏ ra rất vui
mừng, cầm tay bác gái cười cười nói nói, Phan Đông thi thoảng cũng đế
thêm vài câu, mặc dù bác gái không nói câu nào nhưng không khí vẫn rất
náo nhiệt. Bác gái im lặng nghe mọi người nói chuyện, giống như trưởng
bối hiền từ nhưng lại không muốn thể hiện ra.
Sau khi Phan Đông
thu dọn đồ xong, Phan Lan xung phong đỡ bác gái lên xe, bác gái lại điềm nhiên cười với Chu Lạc, “Bác cháu mình ngồi với nhau nhé, không nên cứ
làm phiền Lan Lan chăm sóc bà già bệnh tật này”.
Chu Lạc nhìn nét mặt Phan Lan trong chốc lát bỗng trở nên cứng đờ, lại nhìn điệu cười
điềm đạm, ánh mắt nhìn thẳng của bác gái, cô có chút sững sờ, sau khi bị Đại Đổng đẩy một cái cô mới vội chạy lại đỡ bác gái lên hàng ghế ngồi
phía sau. Đại Đổng phụ trách việc lái xe, anh em nhà họ Phan thì đi xe
họ lái đến.
Tay bác gái lành lạnh, mềm mại, nắm tay Chu Lạc hồi
lâu mới nói, “Nhìn cháu là biết ngay chưa từng chịu khổ, hoàn cảnh gia
đình như vậy, thật khó cho cháu”.
Nhìn gáy Đại Đổng, Chu Lạc bỗng đỏ mặt, đây là giọng điệu mẹ chồng nói chuyện với con dâu sao?
“May mà Đại Đổng cũng là người biết lo, nó chẳng có ưu điểm gì cả, chỉ được
cái con người thật thà, nhưng đôi khi hơi cố chấp, cháu hãy cảm thông
cho nó nhé.”
Chu Lạc cười nhẹ, “Dạ đâu có, đâu có”, đang nghĩ
định nói gì đó nhưng lại không thốt nên lời, chỉ có thể ngoan ngoãn để
cho bác gái nắm tay.
“Cả đời này mẹ là người tàn phế, lúc còn trẻ thì làm khổ chồng, về già lại làm khổ con, may mà cứu được mạng già
này. Mẹ cũng không mong gì hơn, chỉ mong các con đỡ đần nhau mà sống,
sau này tuy không thể thường xuyên gặp mặt, nhưng mẹ lúc nào cũng nhớ
các con”.
Chu Lạc ngạc nhiên, lại nhìn Đại Đổng, do dự nói: “Sau này bác không ở cùng chúng con…”.
Đại Đổng lắc đầu cười đau khổ, ra hiệu với cô là “lát nữa sẽ giải thích”.
Về đến chỗ ở, mọi người bắt đầu nói chuyện, lúc này Chu Lạc mới hiểu rõ tình hình.
Thì ra từ rất lâu, bác gái đã một lòng hướng Phật, được chứng nhận thụ lễ
theo Phật, vì trở ngại là chồng cà con trai nên vẫn chưa theo các cư
sĩ[1'> đi khắp nơi bái yết lễ Phật. Lần này nhà họ Đổng xảy ra chuyện,
bác gái cảm thấy tội quá nặng, lại càng nghi ngờ cái chết của chồng và
con trai liên quan đến việc mình không thành tâm bái Phật, nên đã đưa ra quyết định, cho dù con trai có phản đối thế nào, vẫn sẽ chính thức xuất gia sau khi khỏi bệnh.
[1'>Cư sĩ: Người tu đạo Phật tại nhà.
Đại Đổng lo cho sức khỏe của mẹ, tất nhiên là không đồng ý. Nhưng thái độ
của bà rất kiên quyết, dọa sẽ không uống thuốc và từ chối điều trị, nhất định đòi ở trong chùa. Thậm chí còn nói rằng mình đã đi qua quỷ môn
quan, vốn dĩ tới lúc phải chết, nay Phật tổ cho sống lại chính là để bà
thành tâm niệm Phật, chuộc tội do nghiệp chướng của chồng và con trai
gây ra.
Đại Đổng rốt cuộc cũng không thể bỏ mặc một người không
để ý đến tính mạng mình, người này lại còn là mẹ cậu, nên đành giúp bà
liên hệ với một ngôi chùa có điều kiện tốt một chút, và mỗi tháng sẽ chi ra một khoản tương đối thì bên nhà chùa mới đồng ý tiếp nhận. Hiện tại
chỉ chờ con trai kết hôn xong, bà sẽ chính thức xuất gia.
Ban đầu Chu Lạc lo rằng mình từ nhỏ chưa từng nhận được tình yêu thương của mẹ, liệu có hòa thuận được với mẹ chồng không, nhưng mẹ chồng lục căn thanh tịnh kiên quyết đòi xuất gia, lại là điều cô không lường tới.
Những ngày sau đó, bác gái không hề bước ra khỏi nhà, chỉ một lòng lễ Phật,
khóa tụng buổi sáng, buổi tối không bỏ lỡ khóa nào, chỉ khi hai người
chuẩn bị hôn lễ, cần giúp đỡ thì bà mới giúp, nhưng cũng có thể thấy rõ
trong lòng bà vẫn thành tâm chúc phúc cho hai người sắp kết hôn.
Anh em nhà họ Phan tới thăm, chứng kiến cả nhà từ trên xuống dưới đều náo nhiệt chuẩn bị hôn lễ, hai người không khỏi kinh ngạc.
Phan Đông vẻ mặt thâm trầm, kéo Đại Đổng vào thư phòng nói chuyện. Nhìn cơ
thể cường tráng, to khỏe của Phan Đông, lại nhìn người đàn ông của mình
rõ ràng không phải cùng một hạng cân, Chu Lạc có chút lo lắng muốn đi
theo, nhưng bị Đại Đổng cười ngăn lại, tỏ ý trong lòng đã có tính toán.
“Bác trai và anh mất còn chưa đầy một năm, bây giờ đã tổ chức việc hỷ sao?”
Nghe lời chất vấn eo éo cố tỏ vẻ ngập ngừng, Chu Lạc biết mình cũng khó
mà thoát nổi, lại còn đang quan tâm Đại Đổng có bị đánh hay không.
Không ngờ mẹ Đại Đổng tỏ ra không thích cứ nhắc đi nhắc lại chuyện xưa, lập
tức trả lời Phan Lan: “Bây giờ là thời đại nào rồi hả cháu, chỉ cần có
tấm lòng là được rồi, những quy định trước đây cũng không cần phải quá
để ý. Hiện giờ bác chỉ còn một mình Đại Đổng, nên kết hôn sớm rồi sinh
con, cha và anh em nó biết sẽ rất vui”. Nói xong liền quay sang Chu Lạc, “Con ở lại nói chuyện với Lan Lan một chút, hôm nay là mồng Một, mẹ
phải tụng bộ Địa tàng kinh để cầu phúc cho các con”. Nói xong bà đi vào
trong phòng.
Tâm trạng của Chu Lạc rất thoải mái, cười tươi như
hoa đi lấy hoa quả và đồ uống mời khách, ngay cả nét mặt hơi chút cau có của Phan Lan, lúc