pacman, rainbows, and roller s
Đủ Rồi, Anh Yêu Em

Đủ Rồi, Anh Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323463

Bình chọn: 9.00/10/346 lượt.

i như

vậy..."

"Bởi vì tôi không phải những người đó." Dương Tư Dục ghét nhất một chuyện, chính là anh nhắc đến những người phụ nữ kia trước mặt cô.

Lương Tĩnh Hay chau mày rậm, phát hiện hôm nay cô rõ ràng nhắm vào anh: "Hôm nay cô ... rất không đáng yêu." Anh cau mày nói.

Dương Tư Dục hừ lạnh trả lời: "Cho tới bây giờ .. anh cũng chưa từng cảm thấy tôi đáng yêu." Cô nhỏ giọng lầu bầu, tự lẩm bẩm, định đẩy anh ra đứng

lên.

Sự hiện hữa của anh mang lại cảm giác quá kinh người, cộng

thêm cô hôm nay tâm thần bất định, không tập trung được, không nên tiếp

tục giằng co với anh: "Tôi mệt, muốn đi ngủ trước." Cô dừng lại bên cạnh cửa, lạnh lùng bỏ lại một câu.

"Này, cô kêu tôi đến, không phải là duyệt bản thảo sao?" Lương Tĩnh Hanh biết cô hôm nay có chỗ nào không đúng.

"Tôi không có tinh thần thảo luận tiếp với anh." Dương Tư Dục không quay đầu lại vẫn bước tiếp, để anh một mình ở lại phòng làm việc.

"Này,

Dương Tư Dục ... Dương Tư Dục ..." Lương Tĩnh Hanh lao theo sau cô kêu

lớn, cô bất đắc dĩ hôm nay quyết tâm không để ý đến anh.

Mắt thấy cô biến mất ở đầu hành lang bên kia, Lương Tĩnh Hanh phát hiện cô quả

thật bỏ lại một mình anh. Ngoái đầu nhìn lại những bản thảo của cô, mỗi

một nét vẽ đều rất dụng tâm.. Lương Tĩnh Hanh nhìn nhìn, càng nhìn càng

cảm thấy không có chỗ nào cần chỉnh sửa.

Được rồi, anh thừa nhận, nghe đến cô tính toán muốn nghỉ ngơi, anh cảm thấy bản thân cũng bị ảnh hưởng không có tinh thần làm việc. "Cắt ... muốn ngủ phải cùng nhau

ngủ." Lương Tĩnh Hanh để bản thảo lên bàn làm việc, không được tự nhiên

bước về hướng phòng khách của cô, đi đến sopha to lớn thoải mái.

Đó là một ghế dài bốn người ngồi, bằng da thoáng mát thoải mái, dù đứng

ngồi cứng mềm vừa phải, hết sức dễ chịu. Lúc cô mua, anh đã từng không

hiểu cô ở một mình lại mua một cái ghế dài như vậy. Sau đó, anh ngẫu

nhiên phát hiện, sopha đó rất thích hợp với anh, ngủ dậy cũng thoải mái.

Về sau, mỗi lần gấp gáp chạy bản thảo, có khi nửa đêm cần anh

tới chỗ cô, ghế sopha kia phát huy tác dụng. Anh có chìa khóa nhà cô,

nhưng lại không có chìa khóa phòng cô, ghế sopha này là nơi nghỉ ngơi

tốt lúc anh làm việc mệt mõi. Anh có thử hỏi cô, ghế sopha này là mua

cho anh sao? Dương Tư Dục trả lời rất đơn giản, chính là mấy chữ: "Nghĩ

hay quá nhỉ!" Được rồi! Vậy anh cũng không suy nghĩ nhiều nữa cô muốn

làm sao thì làm.

Bọn họ là đồng nghiệp, là anh em, là bạn bè cùng nhau phát triển sự nghiệp.

Người tình, sẽ có lúc không hợp nhau, sẽ chia tay.

Mà bọn họ là bạn bè. Bạn bè, chính là cả đời, sẽ không tách ra, không gây

gỗ, cô sẽ không giống những người phụ nữ khác, giận dỗi với anh. Cho

nên, anh quyết định, muốn làm bạn với cô cả đời. Cả đời không rời xa

nhau.

Lương Tĩnh Hanh năm trên ghế sopha, tìm một tư thế thoải

mái, ngáp một cái, không quên ngẩn đầu lên nhìn cửa phòng đang đóng, lớn tiếng ném ra một câu: "Ngủ ngon!" Xong, Lương Tĩnh Hanh ung dung nhắm

mắt lại, ngủ.

Cách một cánh cửa, Dương Tư Dục không nhịn được

cười. Người đàn ông này, không bao giờ để mình thua thiệt, không để cho

cô chiếm một chút tiện nghi nào. Cô muốn nghỉ ngơi, anh cũng không làm

thêm một phút nào, đem phòng khách nhà cô biến thành phòng ngủ, vừa tự

nhiên lại tự tại.

Cứ một tháng, anh đều sẽ ở nhà cô làm khách một đêm, bởi vì cô thường xong công việc vào nửa đêm, cho nên anh xem xong

bản thảo cũng đã rạng sáng. Mà cô, chuyện thường làm nhất là nửa đêm,

khi anh đang trên giường với người phụ nữ khác gọi về. Lúc hoàn thành

bản thảo, cô là lớn nhất.

Anh đã một lần bị cô làm cho đau khổ,

cũng không dám lỗ mãng, mỗi lần từ trên giường với phụ nữ chạy tới, mặc

dù lòng có oán hận, nhưng anh luôn phải về bên cạnh cô. Cho dù không

muốn, anh cũng phải về.

Biết anh đã nhiều năm, chỉ có những lúc

này, cô mới cảm thấy trong lòng anh có mình, có địa vị, có tầm quan

trọng. Mặc dù, chẳng qua vì cô có tài thiết kế, nhưng cô cũng thỏa mãn.

Củng bởi vì nguyên nhân này, cho nên cô vẫn ở lại bên cạnh anh, cho dù có

rất nhiều người đưa ra điều kiện hậu đãi, cô cũng không động tâm.

Anh hiểu cô, hiểu rõ cô. Trên đời này, không ai có thể hiểu cô hơn anh. Chỉ ngoài trừ .. anh vĩnh viễn không biết, tâm ý của cô đối với anh.

Kim phút đồng hồ trên tường chạy một vòng, đã ba rưỡi đêm, Dương Tư Dục vẫn chưa ngủ.Cô lắng tai nghe động tĩnh ngoài phòng khách, trong đêm tối

yên tĩnh, không còn nghe tiếng vang, cô nở nụ cười nhàn nhạt, biết anh

đã ngủ say.

Mở nhẹ cửa, Dương Tư Dục đi về phía phòng khách, như

dự đoán, Lương Tĩnh Hanh đã ngủ say. Cô chậm chạp ngồi xổm bên cạnh ghế

sopha, cẩn thận chu đáo ngắm khuôn mặt đẹp của anh.

Này lông mày, này mắt, ngũ quan cô đều biết rất rõ, chỉ có tim của anh, chỉ có nơi đó cô không cách nào tiếp xúc được. Cô biết anh phong lưu, biết anh đa

tình, biết rất nhiều chuyện của anh, nhưng không biết, tại sao mình

không dời mắt khỏi anh được.

Cô đưa ngón tay nhỏ nhắn, dùng mu

ngón tay nhẹ nhàng mơn trớn huyệt Thái Dương của anh, êm ái lướt qua mặt anh. Đi theo bên cạnh anh đã lâu, cô biết anh sa