
t, bộ dáng không muốn tiếp tục đùa giỡn
với anh, như muốn làm xong công việc đuổi anh đi, để yên tĩnnghỉ ngơi.
Cô càng muốn giữ khoảng cách với anh, anh càng không muốn cho cô được toại nguyện. Lúc này thật đúng với anh cô thường hay nói: "Kiếp trước cô
thiếu nợ anh."
Nhận lấy bản vẽ từ tay cô, Lương Tĩnh Hanh không
giống những lần trước mở ra xem, ngược lại đặt lên bàn làm việc của cô,
rồi đi đến đứng bên cạnh cô xem xét.
Lúc để xuống, anh nghiêng
người làm bộ muốn xem bản vẽ cho gần hơn, khiến Dương Tư Dục theo bản
năng co rút thân thể lại, cố gắng kéo dài khoảng cách với anh. Động tác rất nhỏ, nhưng không qua được ánh mắt của Lương Tĩnh Hanh. Làm gì tránh anh như tránh Ngưu Quỷ Xà Thần vậy? Anh cố ý chống hai tay vây cô ở
giữa anh và bàn làm việc.
Trong nháy mắt, cả người cô nóng rực,
mặc dù cả tóc cô anh cũng không chạm đến, nhưng làm cho hai má cô đỏ
bừng, cô cũng cảm nhận được nhiệt độ ám áp của anh, nhưng áp lực cũng
thật mạnh mẽ.
Dương Tư Dục không tự chủ được nhắm mắt lại, muốn
bản thân coi thường vòng tay của anh, nhưng chỉ càng làm cho cô cảm thụ
hơi thở đàn ông của anh, vây quanh bên tai cô, cổ cô. Cô không muốn đẩy
anh ra, biết anh nhất định thừa cơ hội này giễu cợt cô chưa từng có đàn
ông chạm qua. Vì vậy, cô chỉ có thể lẳng lặng chờ, chờ anh xem xong bản
vẽ.
Lương Tĩnh Hanh hai tay đặt bên tai cô, cảm nhận được thân
thể cô co rút, rất sợ tiếp xúc gần anh. Anh vừa xem bản thảo, vừa nhìn
đôi mắt nhắm chặt của cô, lông mi thật đen, còn rất dài, giống như cánh
bướm ở trên mặt cô.
"Mệt mõi? Sao lại nhắm mắt?" Anh đột nhiên
nói, hơi thở nóng rực phun lên mặt cô. Cô chấn động, lông mi dài cũng
kinh hoảng chớp chớp: "Nhiều ngày rồi, tôi rất mệt, buồn ngủ là chuyện
bình thường." Dương Tư Dục đè xuống kích động của bản thân, nhanh chóng
dời tầm mắt, nhìn chăm chú vào bản thảo thiết kế, không để ánh mắt của
hai người tiếp xúc quá lâu.
Nhìn lâu quá, sẽ đắm chìm, cô cũng không muốn chết ở trong hai đầm nước sâu này, không đáng giá.
"Được, chúng ta mau hoàn thành xong bản vẽ này, để cô có thể ngủ một giấc thật tốt." Lương Tĩnh Hanh cười khẽ, nghiêm túc chuyên tâm xem bản thảo của
cô.
Không nghe anh nói gì nữa, Dương Tư Dục nghĩ anh không tiếp
tục nói hươu nói vượn. Đột nhiên, anh lại phun ra một câu: " Tối nay,
tức giận vậy, không phải đang ghen chứ?" Ánh mắt anh vẫn nhìn chằm chằm
bản thảo, không chút để ý nói ra một câu làm cô giật mình.
"Ghen cái gì?" Dương Tư Dục trấn định không để ý anh.
"Ăn giấm tôi ở trên giường với phụ nữ, ăn giấm tôi ở khắp nơi trêu hoa ghẹo nguyệt, ăn giấm tôi ..."
"Ăn cái đầu quỷ của anh." Dương Tư Dục ngăn cản anh tiếp tục nói những câu
xằng bậy, cũng cố gắng ngăn cản tim mình xuất hiện từng cơn lo lắng
không yên.
"Tôi giận, bởi vì tôi bận tối tăm mặt mày, nửa đêm còn phải vẽ bản thảo, anh lại ở bên ngoài phong hoa tuyết nguyệt (tình yêu
trai gái), không phải như anh nói cái gì giấm chua." Dương Tư Dục mạnh
mẽ lắc đầu.
"Thật không phải?" Lương Tĩnh Hanh cười như không cười nhích đến gần cô.
Hai người bọn họ đã rất gần nhau, anh đột nhiên nhích tới, Dương Tư Dục cắn môi kinh hoảng, không để cho mình thở mạnh ra tiếng.
"Dĩ nhiên là không phải." Cô kiên quyết phủ nhận, nói cho anh biết, đồng
thời cũng tự nói với bản thân: "Nếu thật là ăn giấm chua anh, dạ dày tôi đã rất nhanh bị tàn phá, cả ngày lẫn đêm đều ghen tuông, axit trong dạ
dày quá dư thừa, chắc tôi chết sớm, đâu còn ở đây vì anh vứt bỏ sống
chết."
Lương Tĩnh Hanh xấu bụng lại nghiêng người cúi xuống, dùng hơi thở trêu chọc cô: "Lời này.. nghe .. rất là chua!" Anh cố ý chọc
cô, nhìn cô một hồi, con ngươi lại lóe lên ánh sáng mập mờ.
Bởi
vì đêm quá khuya sao? Phòng vẽ tranh đèn quá tối, anh không nhìn rõ mặt
cô. Vì sao anh cảm thấy khuôn mặt cô ửng đỏ, giống như là bị anh nói
trúng tâm tư. Bao lâu rồi anh không ở gần cô?
Ở trong lòng anh,
cô là một đồng nghiệp tốt, nếu vẻ mặt cô hôm nay không giống trước kia
nhìn thấy anh như một đôi giày rách, anh cũng lười để ý đến cô.
Chẳng qua, đến gần cô như vậy, anh mới phút chốc phát hiện cô có một đôi mắt
trong veo phát sáng, lông mi thật dài, một đôi môi mộng đỏ xinh xắn, một gương mặt hồng phấn...
"Ai rất chua với anh!" Dương Tư Dục lẩn
tránh, nhưng cô lại không muốn hạ thấp mình trước mặt anh, chỉ có thể
cứng rắn nâng cao khí thế của mình, đối mặt với anh: "Mười mấy năm qua,
phụ nữ bên cạnh anh không phải trăm cũng mấy chục, anh cho rằng tôi chán sống, đi tranh thủ tình cảm của anh cùng với những người phụ nữ kia?"
"Nhiều như vậy sao?" Lương Tĩnh Hanh cười hỏi, thưởng thức hai má đỏ hồng đáng yêu của cô.
Cô gái nhỏ này tối nay ... sao lại có hương vị phụ nữ?
"Chính là nhiều như vậy!" Dương Tư Dục khẳng định gật đầu. Thấy đôi môi anh
thoáng qua nụ cười, làm cho cô lo lắng, cô muốn anh không cười nổi: "Anh sống như một kỹ nam."
Tâm tình Lương Tĩnh Hanh đang tốt, vì hai
chữ này mà mất đi: "Kỹ nam?" Nụ cười trên môi cừng đờ, không thích nhìn
gương mặt ghét bỏ của cô: "Những người phụ nữ khác không nói tô