
chỉ kêu tôi giao bản thảo cho anh." Thư ký đem xấy giấy mới in đưa tới trước mặt Lương
Tĩnh Hanh, lần này, anh lại lùi một bước. Thật lâu, mới tìm lại được
giọng nói của mình: "Là ai?? Tôi có cho phép cô ấy cứ như vậy hoàn thành bản thiết kế?" Lương Tĩnh Hanh trừng mắt hỏi thư ký: "Cô ấy có nói với
cô cách liên lạc với cô ấy không? Lập tức đưa cho tôi, tôi muốn nói
chuyện với cô ấy."
"Không có." Thư ký lắc đầu: "Cô ấy nói anh có ý kiến gì cứ email cho cô ấy, cô ấy sẽ sửa."
Trong lòng anh thầm mắng cô một tiếng chỉ là không nói ra miệng. Dương Tư Dục này thật to gan, lại dám đối xử với anh như vậy. Email thật sao? Được,
anh sẽ email cho cô.
Nhìn từng lá từng là thư được gửi vào hộp
mail, nhìn tiêu đề của những lá thư, mỗi một lá như mũi dao đâm vào tim
Dương Tư Dục đau nhói. Trở về! Trở về! Lập tức trở về. Giống như đoán ra cô nhất định sẽ không để ý đến thư của anh, anh muốn cho cô biết mỗi
một tiêu đề của thư là ý anh muốn nói với cô. Dương Tư Dục nhắm mắt lại, cố gắng lấy lại bình tĩnh không muốn mình bị anh làm cho rung động lần
nữa, nhưng tim cô một lần nữa lại không kiềm chế được cứ nhảy thình
thịch theo mỗi chữ trên tiêu đề mà lá thư anh gửi tới.
Tại sao
không buông tha cô? Cô đã chủ động né tránh, cố gắng không để cho mình
quan tâm đến, không muốn lưu luyến đến đoạn tình cảm này nữa. Cũng đã ép mình đến mức này, thế nhưng anh lại không buông tay. Công việc nên làm
cũng cũng đã làm, nên lui bước cô cũng đã lui, anh cứ muốn tiến lên, cô
chỉ có thể không ngừng lui về phía sau.
Cũng đã nhiều ngày trôi
qua, khi cô giao bản thảo, anh vẫn không chịu lùi bước, cô không hiểu
anh còn tìm cô làm gì? Nhìn hộp thư không ngừng có thư vào, Dương Tư Dục cắn môi, không biết nên làm sao mới đúng.
Đúng lúc này, tiêu đề của thư có thay đổi, lòng cô vừa run vừa sợ. Cho anh một lý do. Nghe
điện thoại. Nghe điện thoại. Dương Tư Dục khẽ cắn môi, biết mình vội
vàng bỏ đi. Có phải hay không .. đây chính là nguyên nhân anh không
ngừng đuổi theo cô. Chống cằm, cô nhắm mắt, trong lòng tràn đầy mâu
thuẫn.
Không dám nghe điện thoại của anh, bởi vì ý chí cô không
đủ kiên định, nhưng tình huống trước mắt xem ra, nếu cô tiếp tục trốn
tránh, anh cũng sẽ không buông tha cô. Làm thế nào? Cô nên làm sao đây?
Ngay lúc này, âm thanh quen thuộc của chuông điện thoại vang lên, là
anh. Nhìn chằm chằm tên trên màn hình, tim cô muốn nhảy ra khỏi lồng
ngực. Xem ra không nghe không giải quyết được, cô nên dũng cảm một chút, nhận!
Hít một hơi thật sâu, cô nghe điện thoại .
Nhấn
phím call, Dương Tư Dục một câu nói cũng không dám nói, chỉ là, thật vất vả mới tìm được cô Lương Tĩnh Hanh, cũng không nguyện ý giữ im lặng.
"Đáng chết, em ruốt cuộc đang làm cái gì?" Lương Tĩnh Hanh rống to vào điện
thoại, hô hấp kịch liệt của anh làm lộ ra sự nóng nảy. Dương Tư Dục đầu
dây bên kia nhíu mày, nhắm mắt, lỗ tai như mún điếc: "Không nói một câu
liền biến mất, nhà cũng không về, điện thoại cũng không nghe, em coi tôi là rắn độc mãnh thú, là oan gia đòi nợ sao?" Nói xong Lương Tĩnh Hanh
mới ý thức mình đang phát tiết cơn giận.
Dương Tư Dục vẫn giữ im
lặng, cũng bởi cô không biết nên giải thích thế nào. Không nhận điện
thoại vì cô chột dạ, không dám về nhà vì cô không dám đối mặt với anh,
đây tất cả đều là vấn đề của cô, cô còn có thể nói gì được nữa? Trong
lòng cô rất khinh bỉ mình, khinh thường mình không có tiền đồ, ghét mình mềm yếu, rồi lại không năng không lực.
"Nói chuyện đi! Dương Tư
Dục đang nói chuyện với em đó." Lương Tĩnh Hanh tức giận kêu tên cô,
dùng tức giận che giấu sự nhớ thương trong lòng mình. Nhưng điện thoại,
đầu dây bên kia trước sau trầm mặc, rốt cuộc cũng làm Lương Tĩnh Hanh
tỉnh táo. Biết mình hơi quá, sợ hù dọa cô sẽ cúp điện thoại, anh hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng nói: "Sao rồi?" Lương Tĩnh Hanh thở dài: "Tại
sao lại không nói chuyện?"
Dương Tư Dục vẫn không nói một câu,
nhưng nghe giọng anh, ngực cô liền xông lên một trận chua, ép đến trước
mắt cô chỉ là một mảnh sương mù. Lương Tĩnh Hanh từ đầu đến cuối không
nghe được giọng nói của cô, trong lòng bắt đầu sợ hãi, thái độ anh lập
tức mềm nhũng trước nay chưa từng thấy, lúc này anh chỉ muốn nghe được
giọng cô. Cô không nói một câu đã bỏ đi, anh giận muốn chết, nhưng hiện
tại một câu cô cũng không nói, thế nhưng anh lại sợ hãi...
Mặc
dù, chưa bao giờ nghĩ sẽ thừa nhận, nhưng anh không thể không nói, đáng
chết, anh sợ cô: "Thế nào?? Sao lại không nói một câu nào?" Lương Tĩnh
Hanh ngửa đầu ra phía sau, cảm giác bất lực hoàn toàn xâm chiếm lấy anh, anh thừa nhận, cô bỏ đi làm cho anh luống cuống tay chân. "Tôi cần yên tĩnh một chút." Dương Tư Dục thở dài, nặn ra một câu nói.
"Yên tĩnh?" Lương Tĩnh Hanh không hiểu cô có cái gì cần yên tĩnh?
Cô cần 'yên tĩnh' nhưng anh thì đang vội muốn chết.
Dương Tư Dục lại thở dài, sau đó lại tiếp tục trầm mặc.
Lương Tĩnh Hanh cầm điện thoại, lần đầu tiên cảm giác có miệng nhưng không
thể nói thành lời, muốn nói nhưng lại không biết phải bày tỏ như thế
nào.
Quen biết cô nhiều n