
ừng mắt nhìn cánh cửa, nắm chặt quyền, cuồng phẫn mà bất đắc dĩ.
Hắn biết, Tiểu Cửu đứng ngay ngoài cửa, trái tim kinh hoàng cùng hắn, đau đớn cùng hắn, xé rách cùng hắn.
Chẳng lẽ, sau này bọn họ cũng chỉ có thể như vậy?
Đến chết, đều chỉ có thể như vậy……
Đông Phương Khuynh Quốc ngay từ đầu đã lười không muốn nói thêm gì,
bởi vì Tuyệt Thế điên cuồng như thế nào, hắn đều biết.Nghỉ ngơi hai
ngày, Đông Phương Tuyệt Thế cùng Tiểu Cửu đều biết bọn họ phải trở về
đối mặt với bà nội cùng mẹ, Bạc Thiếu Quân vừa chết, nguy hiểm tạm thời
buông xuống, bọn họ không thể trì hoãn, càng không thể trốn tránh. Chính là, bọn họ vừa mới xuất phát, di động đã nhận được tin nhắn của đại ca
Đông Phương Phong Hoa. Toàn bộ các thành viên tập hợp, lập tức trở về
Đông Phương các.Ngắn ngủn một câu, làm cho Đông Phương Tuyệt Thế biến
sắc.
Toàn bộ các thành viên? Chẳng lẽ…… Bà nội cùng mẹ cũng đến đây?
“Đi thôi! Đại ca đang đợi chúng ta.” Tiểu Cửu nhìn tin nhắn liếc mắt một cái, thản nhiên nói.
Đông Phương Tuyệt Thế quay đầu nhìn Tiểu Cửu, đôi mắt hắn nhìn hiểu cô, 48 tiếng vừa qua hai người đều không thể chợp mắt.
Hắn đau lòng vươn tay, muốn chạm đến hai má tiều tuỵ của cô, lại dừng lại đúng lúc.
Tiểu Cửu trợn to mắt, lông mi khẽ lay động. không thể
đụng vào a! chạm Tiểu Cửu, cô sẽ đau, mà hắn, không nỡ để cô đau… cho
nên, hắn chỉ có thể dừng cách một tấc, nhè nhẹ vuốt sợi tóc cô, cười
khổ: “đúng vậy, tất cả mọi người đang đợi chúng ta, anh lại nghe một
đống ý kiến rồi.”
Tiểu Cửu đau thương nhìn hắn, hắn chưa bao giờ nhẫn
nhịn, không đành lòng, không đợi, không sợ, không đố kị, mới giống Tuyệt Thế của cô a!
Bạc Thiếu Quân rốt cuộc đem người cô yêu tra tấn đến mức nào mới bằng lòng bỏ qua?
“đi thôi!” hắn nhẫn nại ôm lấy cô đang xúc động, dẫn đầu đi ra ngoài.
Một giờ sau, bọn họ trở lại Đông phương các, còn chưa tiến vào đến
đại sảnh, Đông Phương lão phu nhân, Đông Phương phu nhân, cùng với Đông
Phương Phong Hoa, Triệu Mộ Hiền, còn có Đông Phương Thiên Kiêu cùng Hắc
Tĩnh tất cả đều ở đây, hơn nữa Đông Phương Khuynh Quốc cùng Văn Trí Lai, Đông Phương gia nhân, như vậy toàn bộ đều đến đông đủ.
“Tuyệt Thế, vì sao cháu lại làm ra chuyện ngốc như vậy? giết Bạc
Thiếu Quân, toàn bộ Đông Phương gia chúng ta phải làm sao bây giờ? Cháu
có nghĩ tới hay không hả?” Đông Phương lão phu nhân thương tâm lên án
mạnh mẽ Đông Phương Tuyệt Thế. Một năm nay bà đã trải qua biết bao
chuyện, tóc sớm đã bạc trắng, thần sắc gầy gò, thân hình suy yếu, rốt
cuộc không chịu nổi đả kích này.
“Bà nội……” Đông Phương Tuyệt Thế không nói gì mà chống đỡ.
“Tuyệt Thế! Con không sao chứ? Miệng vết thương thế nào? Đã bôi thuốc chưa?” dù sao cũng là mẹ, Đông Phương phu nhân thấy đứa con trai mình
mang vết thương mà rầu rĩ,không đành lòng trách móc nặng nề, chỉ lo lắng cho thân thể hắn.
“mẹ, con không sao.” Hắn nhìn mẹ, trong lòng tự nói lời xin lỗi.
“nó không có việc gì, nhưng tất cả chúng ta đều có chuyện?” Đông Phương Thiên Kiêu lớn tiếng trách mắng.
“Thiên Kiêu, bình tĩnh một chút.” Đông Phương Phong Hoa quát.
“em có thể bình tĩnh được sao? Tiểu tử này đem hy vọng của chúng ta
huỷ đi, em cùng Tiểu Tĩnh, thậm chí còn có đứa bé chưa ra đời, đều có
khả năng sẽ mất mạng.” Đông Phương Thiên Kiêu thống hận nói.
Hắc Tĩnh tuy rằng sắc mặt tái nhợt, trong lòng vẫn bình tĩnh, cô vỗ
vai Đông Phương Thiên Kiêu, nhẹ giọng nói: “đừng khổ sở, Thiên Kiêu, ba
người chúng ta có thể cùng nhau đi, như vậy cũng tốt.”
Câu “cùng nhau đi” này, làm cho tất cả mọi người ở đây đều thay đổi sắc mặt.
Triệu Mộ Hiền hốc mắt ửng đỏ, mười ngón tay gắt gao nắm chặt lấy Đông Phương Phong Hoa.
Đông Phương Khuynh Quốc hiểu ý nhìn Văn Trí Lai.
Bọn họ, đều đã từng trải qua tâm trạng như thế! Cùng với sống một mình, không bằng cùng nhau đi…
“cái gì cùng nhau đi? Các người muốn đem ta cùng mẹ các ngươi bỏ lại sao? Con cháu xấu xa!” bà nội đau lòng mắng to.
“thực xin lỗi, bà nội, phu nhân, đại ca, anh hai, anh ba, đây đều là
do em sai.” Tiểu Cửu tiến lên, quỳ gối trước mặt lão phu nhân.
Cừu Nghĩa đi theo sau lão phu nhân nhíu lại hàng lông mi đã nhuốm màu thời gian, nhìn đồ nhi của chính mình, cũng chỉ có thể thở dài.
“con a… Tiểu Cửu, vì sao khi đó con không ngăn cản Tuyệt Thế? Vì sao
để cho hắn làm việc ngu xẩu…” lão phu nhân trừng mắt Tiểu Cửu, không nói được nữa.
“Tiểu Cửu không có sai, muốn trách thì trách con, là con quá yêu Tiểu Cửu, chịu không nổi cô ấy vì Đông Phương gia chúng ta gả cho Bạc Thiếu
Quân, nên mới có thể nổ súng.” Đông Phương Tuyệt Thế động thân che chắn
trước Tiểu Cửu.
“câm mồm! không được nói cái gì yêu hay không yêu, Tiểu Cửu mang họ Đông Phương, cô ấy là chị gái con!” bà nội giận dữ.
“cô ấy không phải chị gái con, cô ấy là người con gái con yêu.” Đông Phương Tuyệt Thế nói thẳng.
“con….” Lão phu nhân tức giận đến thân mình gục xuống.
“bà nội!” mọi người vội vàng đỡ lấy bà.
“Tuyệt Thế, không nói nữa!” Tiểu Cửu quát bảo Đông Phương Tuyệt Thế ngưng lại.
“chúng ta yêu nhau, không phải cũng do bà nội cùng mẹ tạo thành hay
sao?