Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Đồng Mệnh Tuyệt

Đồng Mệnh Tuyệt

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321631

Bình chọn: 8.5.00/10/163 lượt.

nhân giúp đỡ lão phu nhân, hai người vừa đi vừa tán gẫu.

Đông Phương Phong Hoa cẩn thận đỡ Triệu Mộ Hiền đang có bầu, nghiên

cứu quan tài đang nằm trong đống phế tích. Toàn bộ phế tích lăng tẩm đều bị phá huỷ, chỉ có quan tài này thực thần kỳ là không tổn hại gì. “cửa

lăng mộ này thật lớn a!” Triệu Mộ Hiền chậc chậc lấy làm kỳ lạ.

“đúng vậy, đây chính là do những người kiếp trước tạo ra!” Đông Phương Phong Hoa vén mấy sợi tóc của cô, ôn nhu nhìn cô.

“xem ra, tâm tư kiếp trước của em thật sự để lại nhiều rắc rối thế nào, ngay cả khi chết cũng có tâm cơ đùa giỡn.” Cô nói thầm.

“nhưng mà ít nhiều cũng là tâm cơ của công chúa a!” hắn thở dài.

“cũng không phải sao…. A!” cô nói xong bước đi về phía trước, dưới chân có nhiều đá vụn, trẹo chân một chút.

“cẩn thận!” hắn vội vàng ôm lấy cô, nhịn không được khinh trách: “em nhìn xem, sắp làm mẹ rồi mà còn đểnh đoảng!”

“con trai hay con gái, anh muốn người nào?” cô ngửa đầu cố ý hỏi.

“anh chỉ muốn một mình em!” hắn cưởi hôn nhẹ môi cô.

Nơi này ân ái, một nơi khác cũng không thua kém gì, Đông Phương Thiên Kiêu ôm lấy eo nhỏ của Hắc Tĩnh, anh anh em em ngồi ở hòn đá trước lăng tẩm.

“không nghĩ tới, lăng tẩm ngàn năm cứ như vậy biến mất!” Hắc Tĩnh dựa vào vai Đông Phương Thiên Kiêu, cảm khái nói. Tóc của cô đã dài ra, một dòng suối vừa đen lại vừa dài chảy xuống, xem ra thành thục lại xinh

đẹp. “đúng vậy! Tên Tuyệt Thế táo bạo này, nói động là động luôn, ngay

cả sắp chết cũng vậy.” Đông Phương Thiên Kiêu đầu ngòn tay chạm lên tóc

đen của cô, khinh tuỵ. “nhưng mà ít nhiều do hắn bùng nổ lần này, có lẽ

bên trong u tối, ông trời đều có an bài, tựa như chúng ta gặp nhau rồi

mến nhau.” Cô quay đầu nhìn hắn, đôi môi đỏ mọng khẽ nhếch, quyến rũ

động lòng người.

“đúng vậy, hết thảy, đều là trúng mục tiêu đã định trước.” Hắn khàn khàn nói xong, cúi đầu hôn cô thật sâu.

Bên phải phía sau cách bọn họ không xa, Văn Trí Lai cùng Đông Phương

Khuynh Quốc chậm rãi đi tới, thấy bọn họ thân mật, không khỏi mỉm cười.

“anh hai cùng chị hai thực sụ yêu nhau!” Văn Trí Lai nói.

“em hâm mộ bọn họ?” Đông Phương Khuynh Quốc nhíu mi, khẽ liếc cô một

cái. Nếu hắn để cho vợ mình hâm mộ người khác ân ái, hắn hẳn nên tỉnh

lại.

“không phải, em chỉ là thấy là lúc trước bọn họ vốn thù địch sau lại

yêu nhau, liền cảm thấy khó có thể tin được.” cô giải thích.

“thì đó là sức mạnh của tình yêu thôi! Em không phải thường nói, chỉ

có tình yêu mới có thể hoá giải oán hận?” hắn đem cô kéo lại gần, nắm

lấy bả vai mảnh khảnh.

“đúng vậy! cho dù hận nhiều, oán nhiều, chỉ cần có một chút yêu, cũng có thể giải trừ.” Cô nghĩ về công chúa ngàn năm trước, nghĩ đến oán hận của nàng, nghĩ đến tâm nguyện cuối cùng của nàng.

“tốt lắm, để đầu óc em nghỉ ngơi một chút, khi ở cùng một chỗ với

anh, chỉ có thể nhìn thấy anh, nghĩ đến anh.” Hắn nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô, hôn ánh mắt của cô, cái mũi của cô, môi của cô. Cô mỉm

cười nhắm mắt lại, hưởng thụ sự sủng ái cùng bướng bính của hắn, trong

lòng thầm nghĩ, cô phải quý trọng bảy năm còn lại, tuy rằng ngắn ngủi,

nhưng cô cùng Đông Phương Khuynh Quốc quyết không sống uổng.

“giờ lành hẳn đã đến? mọi người nghi thức có phải hay không nên bắt đầu?” Đông Phương phu nhân hô.

Văn Trí Lai vội vàng đẩy Đông Phương Khuynh Quốc, nhìn sắc trời, gật gật đầu nói: “đúng vậy, nên bắt đầu…”

Hắc Tĩnh vừa nghe cũng lập tức đứng lên, ánh mắt hướng chung quanh tìm kiếm.

“muốn bắt đầu, tiểu gia hoả kia đâu?”

“đừng nóng vội, có Cừu tổng quản trông nó.” Đông Phương Thiên Kiêu

cười lười biếng vươn tay thả lỏng thắt lưng, la lớn: “Nhật Xuất! Nhật

Xuất! mau tới đây, đã đến giờ!”

Lúc này,một đứa trẻ xinh đẹp dậm dậm chân vừa chạy vừa nhảy, thẳng hướng Đông Phương Thiên Kiêu.

Đông Phương Thiên Kiêu khom người, một tay ôm lấy đứa trẻ, hôn khuôn mặt nhỏ nhắn đang đỏ bừng.

“đã viếng sao?” Đông Phương Nhật Xuất sắp tròn 3 tuổi thanh âm non

nớt dễ nghe, nhưng ánh mắt mang thần sắc có điểm tinh quái nghịch ngợm.

“đúng, chờ đến lúc đó từ trên tay con lấy một giọt máu, con không thể khóc nha!” Đông Phương Thiên Kiêu cảnh cáo nói.

“con không khóc, nam tử hán đại trượng phu,không khóc.” Hài tử nhỏ

tuổi nói xong cũng không biết học được từ nơi nào lời nói này, làm cho

tất cả mọi người đều cười.

“mới ba tuổi, đã nam tử hán a.” Đông Phương Khuynh Quốc bước tới, cười vò loạn tóc Đông Phương Nhật Xuất.

“Nhật Xuất, chờ một chút ngoan ngoãn nói lại những lời cô nói, biết

không?” Hắc Tĩnh không nuông chiều đứa nhỏ, cô là thuộc loại người mẹ

nghiêm khắc số một.

“vâng, con sẽ hảo hảo bái lạy chú Tuyệt Thế cùng cô Tiểu Cửu.” Đông Phương Nhật Xuất hai tay vỗ tay, gật đầu.



“bái lạy cái đầu! tiểu quỷ Nhật Xuất, cháu muốn rủa ta chết hả?” một

thanh am vang lên, mọi người cùng nhau quay đầu, chỉ thấy Đông Phương

Tuyệt Thế cùng Tiểu Cửu đi tới.

“oa! ác thúc thúc đến đây!” Đông Phương Nhật Xuất tuy rằng trong

miệng kêu chú ác, nhưng mà lập tức tránh khỏi ba chưởng, lùi lại xuống

dưới, đánh về phía Đông Phương Tuyệt Thế.

Đông Phương Tuyệt Thế rất nhanh ôm lấy hắn