
ô.
Toi rồi, mực mới viết còn chưa khô hẳn, mắt trông mực
chuẩn bị lem ra chỗ trống, đúng lúc ấy một cánh tay dài rắn chắc đưa ra, giúp
cô giữ góc giấy.
Người đàn ông ấy có đôi mắt đen như mực, chân mày cao
rậm thuận theo thế tay quay người sang, nhìn bức tranh chữ. “Bút pháp mượt mà
rắn rỏi, nét chữ uốn lượn như rồng bay, rõ ràng đã chiếm trọn khí chất đại gia
rồi”.
An Tín nhướn mày: “Không ngờ ngài đây cũng am hiểu
hành thư, thất lễ thất lễ”. Trong lòng lại nghĩ: cầm thú đội lốt công tử hào
hoa, dù sao bên trong cũng có chút học thức, không phải thứ đồ vô dụng.
Câu sau của Cash càng khiến cô giật mình, có điều cô
không thể hiện ra mặt. “Lan Đình thiếp được Huyền Tông vô cùng yêu thích, nghe
đồn hai mươi tám chữ mỗi chữ một vẻ, cô phải chăng cũng muốn hoàn nguyên?”
Cô khom người tiếp tục viết: “Không cần đâu, tôi chỉ
phỏng chữ không phỏng cổ, không có nhu cầu chôn dưới đất làm đồ cổ”.
“Con gái họ An thật thú vị”. Giọng Cash lạnh tanh
không chút gợn, tuy nói lời cay độc, song sự tán thưởng của xương cốt, mới như
gió lạnh cạo cạo ngoài da.
An Tín đặt bút xuống, đưa mắt nhìn hắn: “Còn nói tiếp
nữa, ngài đây có phải muốn kết bạn với tôi, rồi uống trà, trò chuyện, nhân tiện
nói rằng anh rất có hứng với tôi chăng?”
Cash khoanh tay cười: “Hóa ra cô đã nghe thấy tôi và
Lan Nhã nói chuyện. Thế càng hay, sau này mục tiêu rõ ràng rồi, cuộc sống nhất
định sẽ rất rực rỡ, tôi rất nóng lòng rồi đây”. Hắn kéo lọ mực chưa mở nắp lại,
đặt lên một góc giấy Tuyên, miệng cười quay lưng đi.
Trước mặt có bóng Dụ Hằng bước tới, ánh mắt anh dừng
lại trên người Cash đang đứng rất gần An Tín, gương mặt khôi ngô phủ một lớp
sương lạnh. Vừa bước tới, anh đã lạnh lùng buông câu, “Cash, An Tín là bạn gái
tôi, anh và Lan Nhã chắc đã rất rõ quyết định của tôi rồi”.
Cash cười xấu xa: “Bạn bè một thời tôi đương nhiên hiểu
cậu nghĩ gì, có điều tôi muốn nhắc cậu, cậu buộc phải xử lý xong chuyện của em
gái tôi trước đã. Đừng đợi đến lúc hậu cung nổi lửa, cô bạn gái nhỏ này của cậu
cũng khó mà giữ được, đến lúc đó lại khiến đôi bên cùng tan vỡ”.
Dụ Hằng không hề biến sắc, chỉ lạnh lùng đáp lại anh
ta: “Cái tôi thiếu bây giờ là thời gian - hay là để tôi mời Peter về nước một
chuyến, nói rõ xem người lúc đầu qua lại thân mật với Lan Nhã là ai?”
Mặt Cash biến sắc, ánh mắt trở nên sắc lẹm, như mũi
dao lao ra. “Dụ Hằng, cậu xem điệu bộ trở mặt không nhận người của cậu bây giờ
xem, hiện nguyên hình quý công tử vô tình vô nghĩa, ghê hơn ngày xưa nhiều rồi
đấy! Cậu gây cho Lan Nhã tổn thương lớn như thế, giờ còn dám nói không liên
quan đến cậu? Còn dám ra cái vẻ ta đây không hổ thẹn với lương tâm sao?”
An Tín thò đầu ra từ sau lưng Dụ Hằng, tiếp tục quan
sát hai người đàn ông gươm súng sẵn sàng. Không phải cô không quan tâm đến Dụ
Hằng, so với việc lo lắng cho anh bạn trai khí phách mạnh mẽ, cô lại muốn biết
anh trước đây đã làm gì, từng gây “tổn thương lớn” thế nào cho Lan Nhã hơn.
Cô nghe thấy một giọng nói rất lạnh lùng, rất điềm
tĩnh tuyên bố: “Không liên quan đến tôi”.
An Tín không thể không ORZ(16), Dụ Hằng nói thật rồi,
mà là “dám” nói thật, bất chấp anh bạn đối diện mặt đằng đằng sát khí. Anh
buông nhẹ một câu phủ lấp tất cả, còn cô như chú chó ngẩn ngơ chờ đợi.
(16) ORZ là icon quỳ mọp xuống mặt đất, o
là cái đầu, r là tay chống xuống đất, z là cái chân đang quỳ
Ánh mắt Cash đột ngột dừng lại trên khuôn mặt ngây ngô
của cô, dừng lại mấy giây, giọng điệu lúc này trở nên lạnh nhạt: “Cô bạn gái
non nớt của cậu có tình người hơn cậu nhiều đấy, ít nhất thì cô ta cũng biết
thế nào là hiếu kỳ, biết quan tâm trong quá khứ đã xảy ra chuyện gì”
Dáng đứng lặng im của Dụ Hằng vẫn không thay đổi, anh
giơ một bàn tay ra, nhét cái đầu xoăn đang thò ra ngó nghiêng lại sau lưng,
chắp tay sau lưng mỉm cười: “Không liên quan đến tôi thì tôi cần quan tâm làm
gì?”
An Tín kéo kéo gấu áo vest anh, thì thào: “Em thấy bố
lên sân khấu rồi, hình như sắp phỏng vấn, chúng ta qua đó xem đi”.
Dụ Hằng xoay tay lại dắt tay cô, quay lại cười: “Em
viết cho xong bức tranh chữ này đi đã”. Anh dùng cái tay rảnh rang còn lại làm
động tác mời, tiếp tục lạnh nhạt nói: “Mời anh Cash, chỗ này là chốn văn hóa,
không thích hợp để chúng ta động chân động tay, cô gái của tôi còn phải viết
chữ, anh còn làm ầm ĩ nữa nhất định sẽ ảnh hưởng đến cô ấy, tôi khuyên anh suy
tính thiệt hơn rồi hãy quyết định”.
Vẻ hằm hằm của Cash dần tiêu tan, ánh mắt anh ta chỉ
chăm chăm quan sát vẻ mặt An Tín như đang nghĩ ngợi gì, điệu bộ chăm chú ấy
khiến An Tín hoài nghi hay là mặt mình dính mực, cô đưa tay lên xoa xoa, nhưng
chẳng có gì hết.
Dụ Hằng vỗ vỗ sau đầu cô nhắc nhở: “Em lo việc của em
đi”.
Cô quay người sang, lại bắt gặp Lan Nhã chầm chậm bước
tới. Lan Nhã thấy bóng ba người họ dính lấy nhau, trong mắt lóe lên một tia
sáng, lúc dừng lại trên khuôn mặt cô, vẻ coi thường trong ánh mắt ấy càng trở
nên rõ ràng, như pháo hoa màu sắc sặc sỡ bung xòe.
Nét mặt một người phụ nữ có thể giữ đẹp đẽ hoàn mỹ
không chút biến đổi,