
ho đại nhân biết. ”
Vân Khởi quay đầu nhìn Ngư Ấu Trần, kéo vạt áo lạicho cô, nói, “ Muội ngủ trước đi, huynh sẽ quay lại ngay. ”
Nói xong, hắn vội vàng đi ra ngoài, cuối cùng cô nghe hắn bảo binh linh canh phòng nghiêm ngặt nơi này.
Nghe tiếng bước chân hắn dần xa, Ngư Ấu Trần thoáng thở phào, tuy rằng không biết chính xác đang xảy ra chuyện gì, nhưng cũng coi như là tạm thời
thoát khỏi nguy hiểm. Chỉ hy vọng Vân Khởi đừng trở về nhanh quá, hiện
giờ cũng đã nửa đêm, chỉ cần kiên trì một tí, toàn quân của cha cô sẽ
đến cứu cô.
Trận hỏa hoạn không lớn lắm, nhờ mọi người chung tay
hợp lực rất nhanh liền dập tắt. Nhưng trong một đêm hai lần bị tập kích, sĩ khí binh lính cũng có chút suy giảm, huống chi trận hỏa hoạn này
cũng không phải là vô ý.
Chẳng lẽ là do Quân Vô Nặc làm ? Vân
Khởi có chút căng thẳng, hắn dám đơn phương độc mã lẻn vào Đông Đan lúc
đêm khuya sao ? Điều này không có khả năng, cho dù hắn có bản lĩnh đến
cỡ nào, làm sao có thể qua mặt được bọn thị vệ, còn lặng yên không một
tiếng động phóng hỏa kho lúa ?
Tuy nhiên, không sợ nhất vạn, chỉ
sợ vạn nhất mà thôi. Vì vậy Vân Khởi lập tức truyền lệnh xuống dưới,
toàn quân tăng cường phòng vệ.
Thấy sắc mặt hắn âm trầm trở lại
lều, thần kinh Ngư Ấu Trần lại lần nữa căng thẳng, trận hỏa hoạn này
không thể giữ chân hắn quá lâu.
Vân Khởi ngồi bên mép goường,
đang muốn lấy tay cởi áo, thì bên ngoài lều đột nhiên có tiếng chân bước đến, nhưng không có thông truyền gì đã đi thẳng vào bên trong.
Mắt Ngư Ấu Trần nhìn về phía lối ra vào, bỗng nhiên cô cảm thấy Quan Thế Âm Bồ Tát quả thật hiển linh cứu khổ cứu nạn.
“ Tiểu Dung ? Muội đến đây làm gì ? ” Tay Vân Khởi đang cởi áo dừng lại,
có chút xấu hổ nhìn Cảnh Dung, giọng điệu cũng có chút bực tức.
Cảnh Dung lại không ý thức được mình đến không đúng lúc, vuốt nhẹ cái trán
đang băng bó, dịu dàng cười, “ Thật tốt quá, cuối cùng cũng tìm được
người rồi. Nam Cung đại ca, muội xin lỗi, đều do lỗi của muội, nếu không phải muội sơ sẩy thì cô ấy sẽ không bỏ trốn, nếu không phải muội vô
dụng bị cô ta đánh lén thì mọi chuyện sẽ không trở nên như vậy. ”
Nếu giờ phút này Ngư Ấu Trần có thể nói chuyện, cô nhất định sẽ cười lăn
cười bò trên đất, không thể tưởng tượng được, Cảnh Dung giả bộ quả thật
rất giống.
Lời của Cảnh Dung nói thật đáng thương, Vân Khởi đang tức giận nhưng cũng
ráng kiềm xuống, “ Không phải lỗi của muội, muội đang bị thương, ráng
tịnh dưỡng cho khỏe đi. ”
Cảnh Dung vội vàng lắc đầu, “ Không cần không cần, Nam Cung đại ca, ngày mai huynh còn phải ra chiến trường,
người nên nghỉ ngơi phải là huynh, cứ để muội ở đây canh giữ cô ấy cho.
Muội cam đoan lần này nhất định sẽ không để cô ấy bỏ trốn nữa. ”
Vân Khởi thoáng tái mặt, lại không thể nói hắn muốn ngủ ở đây, chỉ xụ mặt nói, “ Kêu muội đi ngủ thì muội đi ngủ đi. ”
Mắt Cảnh Dung liền đỏ ngầu, nếu Vân Khởi thật sự lo lắng cho thương tích
của cô, muốn cô nghỉ ngơi cho khỏe thì đương nhiên cô sẽ rất vui mừng.
Nhưng trong tình cảnh này, tên ngốc cũng biết Vân Khởi định làm gì.
Vân Khởi mím môi không nói lời nào, lại thấy nước mắt Cảnh Dung lã chã chảy ra, cứ đứng đó không đi, hắn cũng hiểu thái độ của mình có hơi quá
quắt, thở dài hỏi, “ Vết thương của muội không sao chứ ? ”
Cảnh
Dung lúc này mới nín khóc mỉm cười, liên tục lắc đầu, “Quân y nói bôi
thuốc mỡ vài ngày sẽ không còn chuyện gì nữa, nhưng mà có hơi đau thôi. ”
Vân Khởi ừ một tiếng, Cảnh Dung cắn cắn môi, cô tiến lên vài bước, khuyên
nhủ hắn, “ Trời cũng sắp sáng rồi, huynh nghỉ ngơi đi, chờ trận này đại
thắng, đưa cô ấy hồi kinh rồi thì từ từ giải quyết. ”
Phải nói
rằng Cảnh Dung là cô gái dịu dàng và thông minh, Vân Khởi nghe Cảnh Dung nói thế cũng có chút dao động, vì thế hắn đứng lên, nói, “ Vậy các
người nghỉ ngơi sớm đi. ”
“ Yên tâm, muội sẽ coi chừng cô ấy. ” Cảnh Dung ôn nhu đáp, nhìn bóng dáng hắn rời khỏi, trên mặt mới có chút mỉm cười.
Có Cảnh Dung ở đây, Ngư Ấu Trần cũng yên tâm phần nào. Đang mơ mơ màng
màng ngủ đột nhiên một hồi trống vang dội khắp quân doanh, cô bừng tỉnh
khẽ động thân thì mới phát huyệt mình có thể cử động được.
“ Sao cô không ngủ thêm tí nữa ? ” Cảnh Dung đứng tựa vào cửa lều nói vọng vào bên trong.
“ Chuyện gì vậy ? Sắp khai chiến sao ? ” Quân Vô Nặc dẫn quân tiến đánh ư ? Hay là cha cô tới cứu cô ?
Làm sao cô còn có thể yên tâm mà ngủ cho được, Ngư Ấu Trần luống cuống tay
chân sửa sang lại quần áo, vội chạy ra cửa xem tình hình bên ngoài.
“ Tam quân đang chuẩn bị ứng chiến, ta vẫn chưa thấy người của nước Hạ
Thương của cô đến. ” Bề ngoài Cảnh Dung nói năng rất điềm tĩnh nhưng kỳ
thật trong lòng cô cũng khẩn trương, “ Ta nghe nói Nam Cung đại ca khiêu chiến với phu quân của cô phải không ? Hắn ta chấp nhận khiếu chiến hả ? ”
Nghe nói không có ai đến, Ngư Ấu Trần thoáng thở phào nhẹ
nhõm, thấy Cảnh Dung khẽ cau mày lo lắng cho Vân Khởi, cô cũng cảm thấy
áy náy đôi chút.
Kỳ thật người phải lo lắng là cô mới đúng, tuy
rằng Quân Vô Nặc không đơn phương độc mã đến đây, nhưng trận chiến này
xem như đã đ