
tôi, tôi đã biết rồi. Người có điều kiện như cô Triệu cũng
không nhiều, vì thế tôi đã rất để tâm ghi nhớ!”.
Triệu Yến Minh
nghe mà chán ngán, cảm giác trong lòng như có một nỗi hờn dỗi mà không
biết trút bỏ đi đâu, Thẩm Xuân Hiểu ở bên nở nụ cười giễu cợt.
Trương Hướng Dương lại vô cùng chu đáo, nhận ra Thẩm Xuân Hiểu không phải là
khách mà công ty phát thiệp mời, liền cười ha ha, nói: “Bạn của cô Triệu phải không, tôi là Trương Hướng Dương, rất hoan nghênh cô đến và mong
được chỉ giáo!”.
Hai người bắt tay làm quen, Triệu Yến Minh cười nói: “Tổng giám đốc Trương, điều kiện của cô ấy còn tốt hơn tôi đấy,
tôi đưa cô ấy đến cùng nhưng xem ra anh rất nhiệt tình. Nói không chừng
lại còn thu thêm vé vào cổng nữa ấy chứ?”.
Trương Hướng Dương
vội vàng cười nói: “Cô Triệu, cô đừng nói tôi thế, tôi là thương nhân
khá thành đạt nhưng cũng không phải chỉ biết nhìn đến lợi nhuận thôi
đâu. Cô Thẩm đến đây là chúng tôi vinh dự lắm rồi, sao phải nói tới
chuyện vé vào cổng chứ? Hơn nữa, nơi này của chúng tôi chẳng phải công
viên, chỉ là nơi giúp đỡ bạn bè thôi. Tôi hy vọng những người có tình
trong thiên hạ đều quen biết nhau, nếu các cô đến đây và tìm được cho
mình những người bạn thì đó mới là niềm vui lớn nhất của tôi”.
Thẩm Xuân Hiểu cảm thấy anh chàng Trương Hướng Dương này rất biết cách ăn
nói, rõ ràng là một cuộc môi giới có tính chất thương mại mà qua lời nói của anh, nó lại lập tức được khoác lên mình một diện mạo mới.
Triệu Yến Minh đương nhiên không coi những lời nói của Trương Hướng Dương là
thật, nhưng cũng chẳng muốn đôi co làm gì, chỉ cười cho qua chuyện.
Lúc đó lại có người đến, Trương Hướng Dương liền nói: “Hai cô cứ vào trong
ngồi, mọi người uống chút gì rồi nói chuyện và làm quen trước nhé!”. Nói rồi anh gọi người đưa hai cô vào, còn mình lại tiếp tục bận bịu với
việc tiếp đón.
Triệu Yến Minh nháy Thẩm Xuân Hiểu một cái, nói: “Đi vào thôi!”.
Thẩm Xuân Hiểu mỉm cười: “Hôm nay tớ liều mạng đến đây cùng cậu chỉ vì đã
trót nhận lời rồi, sao cậu có thể tỏ thái độ dửng dưng thế nhỉ, đừng
tưởng kéo được tớ đến đây là tớ chỉ có mỗi nhiệm vụ xem cảnh huyên náo
thôi nhé”.
“Cậu bớt lảm nhảm đi, nói không chừng lát nữa cậu lại gặp được Bạch Mã hoàng tử rồi thẳng tiến động phòng hoa chúc ấy!” Triệu Yến Minh phì cười. “Không thể nói trước được mọi chuyện, ai biết vận
đào hoa của cậu đến khi nào chứ?”
Thẩm Xuân Hiểu không trả lời mà hứ một tiếng.
Nhân viên của hiệp hội đưa hai người lên tầng hai, vừa bước lên tầng đã nhìn thấy một đại sảnh vô cùng rộng rãi, khoảng không phía trước đặt một
chiếc bàn lớn, trên đó có chiếc micro, đây là chỗ ngồi của vị chủ trì,
đơn giản nhưng cũng có thể coi là thuận mắt. Phía sau đặt sáu, bảy chiếc bàn, ghế ngồi cũng không nhiều lắm, mỗi chiếc ghế có thể ngồi được
khoảng sáu người, có lẽ là phải mất nhiều công sức mới có thể bố trí
được tỉ lệ nam nữ tương đương nhau như vậy. Bên phải có một cánh cửa
hình như là để đi ra sân thượng.
Thẩm Xuân Hiểu và Triệu Yến
Minh đến muộn nên những chiếc bàn gần như đã kín chỗ. Nhân viên đưa hai
người đến trước chiếc bàn thứ tư bên trái, cô nhân viên luôn nở nụ cười
chuyên nghiệp vô cùng thân thiết: “Mời hai cô ngồi, có yêu cầu gì có thể gọi chúng tôi bất cứ lúc nào!”
Chiếc bàn này vừa hay còn thừa
đúng hai chỗ trống. Bên cạnh chỉ có một cô gái dung mạo bình thường
nhưng trang điểm khá thời thượng đang ngồi uống nước ngọt, còn ba người
khác đều là nam giới.
Triệu Yến Minh ngồi trước, nói như không
có ai ở bên: “Xuân Hiểu, sao tớ cảm thấy như kiểu mình bị bố mẹ bán đi
rồi ý? Tớ chỉ nghĩ đến một từ là treo giá! Thật bi thảm quá!”. Dọc
đường, cô liên tục quét mắt ra xung quanh, đến lúc không nhìn thấy người quen mới thở phào nhẹ nhõm.
Anh chàng ngồi bên đứng lên niềm nở giúp Thẩm Xuân Hiểu kéo ghế, Thẩm Xuân Hiểu nói: “Cảm ơn anh!”. Ngồi
xuống, cô thản nhiên liếc mắt sang Triệu Yến Minh, cười nói: “Đã đến rồi thì cứ ngồi yên đi!”.
Trên một mức độ nhất định mà nói, nhìn
nhận về sự treo giá của Triệu Yến Minh căn bản chẳng ảnh hưởng gì tới
tâm trạng của Thẩm Xuân Hiểu, cho dù nhiều người hơn nữa, cô cũng có thể dùng tâm trạng của người ngoài cuộc để quan sát vở kịch xem mặt ở nơi
đô thị phồn hoa. Không mang theo kỳ vọng, luôn có thể điềm nhiên xử lý
mọi việc đó chính là tâm trạng của cô lúc này.
Anh chàng đối
diện vừa cuối xuống uống cà phê, nghe thấy cuộc trò chuyện bỗng ngẩng
phắt đầu lên. Vừa hay Thẩm Xuân Hiểu bắt gặp ánh mắt của anh ta, ngay
lập tức nụ cười tự nhiên trên gương mặt trở nên cứng đờ, sắc mặt cũng
tái nhợt.
Đúng là oan gia ngõ hẹp mà, người đó chính là Lư Hạo Tường.
Lư Hạo Tường cũng vô cùng kinh ngạc, lập tức mồm miệng méo xệch vì nhịn cười.
Theo suy luận thì nụ cười của Lư Hạo Tường không như những gì Thẩm Xuân Hiểu nghĩ, tuy thái độ của anh hơi khoa trương nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì tới cục diện chung cả.
Triệu Yến Minh không hề biết bạn gái cũ
của anh là An Chân, cũng chẳng biết giữa anh và Thẩm Xuân Hiểu có xích
mích, thấy mặt Thẩm Xuân Hiểu bỗng dưng biến sắc, lại