XtGem Forum catalog
Đời Này Kiếp Này

Đời Này Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323222

Bình chọn: 10.00/10/322 lượt.

s, mất đến 2 tiếng đồng hồ, nhưng mỗi ngày cô ấy đều đến nói chuyện với anh, cô ấy kể chuyện ở trường lớp cho anh nghe,

giúp anh đỡ buồn, khiến anh rất vui, Thủ Thủ, cô ấy là một người tốt,

anh không muốn phụ lòng cô ấy, anh biết chuyện tương lai rất khó nói

trước, nhưng anh quyết tâm muốn thử, anh muốn cưới cô ấy, thế nên chúng

ta li hôn thôi.”

Chương 14-P2

Thủ Thủ dường như hơi bất ngờ, liền hỏi: “Sao trước đây anh không nói.”

Anh ngừng một lát mới bảo: “Cô ấy cảm thấy can thiệp vào giữa chúng ta

là chuyện chẳng vẻ vang gì, sợ làm tổn thương em, sau đó, anh nói với cô ấy chuyện chúng mình, anh với em lấy nhau, chỉ vì áp lực của bố mẹ, như thế đối với cả hai bên đều không công bằng.”

Thủ Thủ mơ hồ nhìn anh, dường như anh là một người xa lạ không hề quen

biết. Anh nói: “Thủ Thủ, là anh có lỗi với em, chúng ta li hôn đi.”

Cô sao lại không có cảm giác như trút được gánh nặng thế này, mà cứ chết trân nhìn anh. Anh nói: “Anh biết, em vốn dĩ không muốn có con, là anh

cố chấp…” Anh cuối cùng quay đầu lại, nhìn vào cô, khóe mắt hoe đỏ, thấm đầy tơ máu. Có lẽ anh ngủ không ngon, hoặc biết đâu những lời này quá

khó khăn để nói hết, “Nếu em muốn…” Không biết tại vì sao, giọng anh

hình như rít lại tạo thành những câu ngắt ngứ, “Anh sẽ đưa em đến bệnh

viện…”

Khóe miệng cô giật giật, sau cùng vẫn nói: “Nếu bố mẹ biết thì phải làm sao đây?”

Anh lại quay mặt đi, ánh nhìn vẫn dán vào cây cối bên ngoài ô cửa sổ,

nắng xuân chếch nghiêng, đã gần thời khắc hoàng hôn, từng cụm từng chùm, từng nhành hoa, tựa như vô vàn cánh bướm, quây quần trên tán lá xanh,

điểm xuyết lên là ánh chiều rực rỡ.

Sau cùng, anh nói: “Chúng ta cứ giấu trước đã, đừng để mọi người biết

vội.” ngừng rồi lại nói: “Nếu không anh đón em về căn hộ của anh, mấy

ngày nữa hẵng đi bệnh viện, có thế mọi người mới không để ý.”

Thủ Thủ chỉ cảm thấy ngột ngạt, thì ra anh đã nghĩ cả rồi à, đến con

đường lui cũng đã để dành xong, có lẽ trong phòng không có thông gió,

nhưng cửa sổ vẫn rộng mở, mà không hiểu vì sao lại cảm giác bức bách,

ruột gan rối bời nói: “Tùy anh vậy.”

Anh một thời gian rất dài không nói gì nữa, Thủ Thủ tự huyễn hoặc mình

mà quay mặt đi, ngóng nhìn ra bên ngoài cửa sổ. Căn phòng rơi xuống tĩnh lặng như thể một ao sâu, còn nghe được cả tiếng ong vờn bên nhành cây,

những tiếng vo ve vi vu không ngừng.

Thủ Thủ nghĩ chắc anh đã đi rồi, quay đầu ra, mới thấy anh vẫn đứng y nguyên tại chỗ.

Lần này anh không nhìn cây bên ngoài, mà anh lại đang nhìn cô, nhưng cô

vừa quay mặt qua, anh đã rời ánh mắt sang chỗ khác, cô vốn không kịp

nhìn rõ ánh mắt ấy của anh, nhưng dường như khuôn mặt anh trắng xám, có

lẽ do mệt. Chân anh vẫn đang trong thời gian bình phục, phải thường

xuyên trị liệu xoa bóp.

Cô hỏi: “Chân anh đỡ chưa?”

Anh nói gọn lỏn: “Không què được.” rồi lại bảo: “Anh đi trước, mai tài xế đến đón em.”

Thủ Thủ sầu muộn ngủ cả một ngày ở nhà, Thịnh Khai chỉ nghĩ cô đang mang thai thời kỳ đầu, tâm trạng không ổn định, hơn nữa lại còn xích mích

với cả Kỷ Nam Phương, thế nên hôm sau thấy Kỷ Nam Phương đến đón cô,

Thịnh Khai mừng lắm, dặn đi dặn lại Nam Phương: “Chăm sóc Thủ Thủ cẩn

thận nhé, nó xưa nay vốn không hiểu chuyện, bây giờ lại không được như

bình thường, hai đứa không còn là trẻ con nữa, con chú ý đến nó nhiều

vào nhé.”

Kỷ Nam Phương vâng dạ, thấy Thủ Thủ từ trên lầu đi xuống, trước đã nói

là tài xế đến đón cô, Thủ Thủ không nghĩ anh sẽ tự mình đến.

Lên xe rồi cô mới hỏi: “Sao anh lại đến?”

“Tiện đường thôi.”

Thực ra ít nhiều là sợ Thịnh Khai không cho phép, từ lần trước cãi vã

một trận, bố mẹ đôi bên đều cảm giác bọn họ như thể ma xui quỷ ám gì,

đến hôm nay lại chuyển biến, tự nhiên thành ra theo sát chặt chẽ vô

cùng.

Từ lúc cưới xong cô chẳng bao giờ đến chung cư chỗ Kỷ Nam Phương nữa,

không ngờ người quản gia ở đó lại vừa nhìn đã nhận ngay ra cô, rất lịch

sự chào hỏi cô: “Kỷ phu nhân, xin chào.”

“Xin chào.”

Quản gia giúp họ mở cửa rồi cũng lặng lẽ ra ngoài.

Ba năm không quay lại, trong phòng hình như chẳng thay đổi gì cả, có

người giúp việc thường xuyên đến quét dọn sắp xếp thế nên nhà cửa vẫn

sáng sủa sạch sẽ. Tất thảy đều đâu ra đấy.

Anh bảo: “Anh định để dì Vương đến chăm sóc em, nhưng sợ bố mẹ biết, nên…”

Cô nói: “Không sao, em ổn, không cần người chăm soc.”

Anh hỏi: “Em cần lên lầu nghỉ ngơi một lát không? Tối muốn ăn gì, anh gọi điện đặt cơm.”

Cô lắc lắc đầu, kì thực cô chẳng lòng dạ nào ăn cơm, chỉ cảm giác mệt mỏi.

Lên đến phòng ngủ tầng 2, căn phòng vẫn như trước đây, ngắn gọn hai màu

đen trắng, nội thất không có gì mới, không biết Kỷ Nam Phương bao lâu

rồi chưa về đây, mặc dù sạch sẽ không dính một hạt bụi, nhưng rút cuộc

vẫn lạnh lẽo đến nỗi người ta chỉ cảm nhận được sự trống trải.

Anh lên cùng với cô, thấy sắc mặt cô nhợt nhạt, liền bảo: “Em ngủ đi, anh ở dưới nhà, có gì cứ gọi anh.”

Anh hình như đã không còn muốn đơn độc ở bên cô nữa, những lúc ở bên

nhau, anh luôn cố ý hoặc vô ý mà tránh né ánh mắt cô, nói xong anh đã

quay mình, khép lại cánh cửa.

Thủ Thủ mệt mỏ