
ây với những viền đăng ten đáng giá một chiếc váy khiêu vũ thế kỉ mười chín.
Amy nhún vai. “Tớ đoán sẽ phải đối phó với nó thôi.”
Cameron nháy mắt. “Được thôi. Cô là ai và cô làm gì với bạn của tôi?”
Khi tới đoạn cuối của tấm thảm trang trí, họ đứng chờ trong khi đặc vụ Rawlings bước vào lều kiểm tra mọi thứ. Khi anh ta gật đầu, Amy nắm tay Cameron. “Khi khách khứa bước vào lều qua cửa chính…” Amy vừa nói vừa kéo Cameron vào bên trong, “… họ sẽ nhìn thấy thứ này.”
Trong giây lát, Cameron lặng người.
Rất hoành tráng! Thật sự không có từ nào khác để miêu tả nó. Họ đứng ở cửa ra vào chiếc lều, đối diện với bàn làm lễ. Tấm thảm bằng vải vẫn chạy dài, tạo thành một lối đi dọc thảm cỏ, chia đôi dãy ghế Versailles dành cho khách với hai gam màu trắng và bạc. Trên tấm thảm mà cô dâu và phù dâu bước lên phủ những cánh hoa vân anh, hoa hồng và nhiều chiếc lá rực rỡ sắc màu. Dọc lối đi cho đến bàn làm lễ là những ngọn nến hình trụ với ánh sáng dịu nhẹ. Bàn làm lễ cũng là một nơi đáng để chiêm ngưỡng, được chiếu sáng một cách tao nhã với nhiều ngọn nến trắng và bạc, được tô điểm bằng hoa hồng và hoa vân anh đỏ.
Tuy nhiên, điểm nổi bật nhất là hàng nghìn bóng đèn bằng bạc nhỏ xíu được bài trí tầng tầng lớp lớp trang nhã ở đỉnh lều. Cameron tưởng tượng rằng vào buổi tối, nó sẽ trông giống như một bầu trời đầy sao.
Cameron bước sâu vào chiếc lều để chiêm ngưỡng toàn bộ cảnh tượng lộng lẫy này.
“Và chúng ta sẽ có một người đánh đàn hạc ở ngay lối cửa này để chơi nhạc khi khách tìm chỗ ngồi.” Amy nói. “Buổi lễ bắt đầu vào lúc sáu rưỡi, tức là đúng lúc hoàng hôn. Sau đó, trong khi chúng ta chụp ảnh thì khách khứa ăn uống nhẹ ở phía trước lều và họ xếp bàn, chuẩn bị cho tiệc chiêu đãi. Nhóm tứ tấu violon ở đằng kia chơi nhạc cho phần lễ, cũng là nơi ban nhạc phục vụ cho tiệc chiêu đãi. Họ sẽ dựng một sàn khiêu vũ ở đằng kia… Ồ, tớ đã nhắc đến những bóng đèn nhiệt chưa nhỉ? Thấy không, chúng được giấu dọc vòng ngoài. Chúng tớ đã nghĩ mãi xem phải làm gì với mớ dây điện ấy đấy…”
Amy dừng lại và nhìn Cameron một cách lo lắng. “Cậu không hề nói gì. Cậu có nghĩ như thế này là nhiều quá không?”
Cameron lắc đầu. “Không! Cậu làm được rồi, Amy ạ. Đây thực sự là đám cưới hoàn hảo nhất.”
Amy cười. “Khi còn là một đứa trẻ, chúng tớ thường đến đây vào ngày Quốc tế lao động. Lần đầu tiên là lúc tớ chín tuổi. Thậm chí hồi đó tớ đã biết rằng, đây là nơi mà tớ muốn kết hôn.”
Họ đều quay người lại khi nghe thấy một giọng nói có vẻ bực mình từ lối đi đằng sau.
“Tôi đã nói với Amy là cô ấy có khoảng hai mươi phút cùng các anh.” Jack nói với đặc vụ O’Donnell và Rawlings đang đứng nghiêm trang ở lối vào lều. “Đã gần hai mươi lăm phút rồi và tôi…”
Cameron nhìn ra ngay khi Jack bước vào lều. Anh bắt gặp phần sau chiếc váy của Cameron. Anh đứng sững lại.
“Chà!”
Ánh mắt Jack như dán vào Cameron thêm chút nữa rồi anh mới quay sang Amy, chỉ tay ra hiệu. “Nơi này trông rất tuyệt,Amy ạ. Quả là rất kì công.”
Amy cười tinh quái. “Chuyển hướng tốt lắm, Jack.”
Cameron bước tới và chạm vào mặt Jack, cảm thấy không thể nào cưỡng nổi. “Anh cạo râu rồi!” Cô ngắm nhìn nét đẹp nổi bật kinh điển mà anh vẫn giấu dưới bộ râu lún phún, trông anh thật quyến rũ trong bộ comple màu xám. Lẽ ra một người đàn ông cứ dạo quanh như thế mà không có loại giấy phép nào là bất hợp pháp.
Jack cười khi Cameron sờ vào chiếc cằm nhẵn nhụi của anh. “Đừng lo. Khoảng hai giờ nữa, nó sẽ mọc lại ấy mà.” Anh nhìn cô một lượt. “Trông em thật lộng lẫy.”
Từ phía sau họ, Amy hắng giọng. “Không muốn làm gián đoạn nhưng chúng ta có một đám cưới phía trước đấy…Cameron, cậu đã có chương trình của buổi tối hay chưa?”
“Rồi! Trong ví tớ.”
“Còn Jack?”
Anh vỗ nhẹ vào áo khoác. “Có tất cả sáu trang ở đây.”
“Như được nói ở trang hai, năm phút nữa, tớ sẽ gặp cậu ở phía ngoài lều để chụp ảnh.” Amy chỉ tay vào Cameron. “Đừng ra muộn và khiến tớ phải hối tiếc vì đã chọn cậu vào vị trí này thay Collin đấy nhé!”
“Có thật cậu ấy vẫn còn cơ hội không?” Cameron hỏi, cảm thấy hơi khó chịu vì điều này.
“Chỉ một chút thôi. Nhưng tớ cho rằng lời phát biểu của cậu ấy sẽ nhắc đủ thứ về thể thao.” Vẻ mặt Amy nghiêm lại. “Tớ mong chờ từ cậu những thứ hay ho hơn thế nhiều.” Cô xoay chiếc váy lụa bóng màu hồng ngà và rời đi.
Jack gật đầu ra hiệu với đặc vụ Rawlings và O’Donnell, bảo họ đi ra ngoài một lát để hai người ở lại với nhau.
Nở một nụ cười ấm áp, Jack quay sang Cameron rồi giơ tay ra. “Thế nào? Em sẵn sàng rồi chứ?”
Cô nắm tay Jack, đan ngón tay mình vào tay anh.
“Chắc chắn rồi!”
Giữa tiếng vỗ tay và reo hò, Jack hộ tống Cameron trở về bàn của họ. Anh chúc mừng cô đã làm rất tốt còn Collin cũng nâng cốc lên.
“Lời phát biểu ấn tượng lắm!” Collin hào hứng nói. “Một ít tiếng cười, một ít nước mắt, nói thật là cậu đã vượt mặt cả phù rể đấy.”
Cameron ra hiệu cho Jack giữ im lặng khi cô ngồi xuống giữa anh và Collin, mắt cô hướng về phía hai đôi ngồi cùng bàn với họ. Đó là bạn của chú rể, trước đó cô nói thầm với Jack như thế - đó là một phần kế hoạch của